Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 217: Không đồng ý?




Trần Thiên Huy nghe hỏi, vội vàng ngồi thẳng người lên trả lời:



- Thưa ba, ba yên tâm đi, con đã đem chuyển gần hết tài sản của tập đoàn Trần thị vào công ty đầu tư rồi, do Thanh Thanh tiếp quản, còn công ty bảo an Trần thị thì... Theo kế hoạch của con, cố gắng trong nửa đầu năm nay thay đổi triệt để thành một công ty bảo an chính quy hợp pháp.



- Cái đó ba mặc kệ, cái ba muốn hỏi là mấy tụ điểm vui chơi do con quản lí có làm chuyện gì phi pháp không?



Trong đôi mắt già nua của Lã Thiên Hành vẫn tỏ ra rất có uy.



Thần sắc của Trần Thiên Huy bỗng trở nên căng thẳng:



- Ba, mấy năm qua con luôn ghi nhớ kĩ lời dạy của ba, người quân tử kiếm tiền phải bằng con đường chính đáng, mấy chuyện làm hại đến đạo lí con đã dẹp hết rồi.



Tuy Trần Thiên Huy là một đại ca xã hội đen đứng đầu mấy trăm huynh đệ, nhưng trước mặt nhạc phụ đại nhân ông vẫn khúm núm sợ sệt như thường.



Nghe Trần Thiên Huy nói vậy, Lã Thiên Hành gật đầu hài lòng, nếp nhăn trên trán như được giãn ra, ông mỉm cười nói:



- Ờ, tốt lắm.



Lã Nguyệt Hồng nói xen vào:



- Ba, Thiên Huy là người như thế nào ba còn chưa rõ sao? Xưa nay anh ấy luôn nghe theo lời răn dạy của ba mà. Hơn nữa con gái ba là người gì chứ? Con đâu cho phép chồng con đi làm chuyện xấu.



- Ha ha!



Lã Thiên Hành nhìn vào con gái, cười to khoái trá, nói:



- Con đó, bao nhiêu năm qua vẫn chưa hề thay đổi, chỉ biết nói giúp cho Thiên Huy thôi, nhưng có con giám sát bên cạnh chồng là ba yên tâm rồi. Thôi, chuyện của hai con ba không bàn tới nữa. Hôm nay ba nán lại đây chủ yếu là muốn giúp con bé Thanh Thanh, đứa cháu ngoại này, bao năm qua luôn là mối lo trong lòng ba, mấy đứa con gái cùng tuổi với nó có ai là chưa yêu đương qua một lần đâu? Nó thì cứ kén cá chọn canh, ba sốt rột chết đi được.



- Ba, ba cũng biết cái gì là yêu đương à?



Trần Thiên Huy tỏ ra ngạc nhiên hỏi.



- Sao ba lại không biết chứ?



Lã Thiên Hành mỉm cười đắc ý:



- Đừng tưởng ba già mà không biết gì nhé. Nói cho tụi con biết, lớp già như ba bây giờ cũng phải theo kịp thời đại đó.



Lã Nguyệt Hồng liếc nhìn đồng hồ:



- Sắp tới giờ rồi, chắc Thanh Thanh và Hạo Vân sắp về đến nơi.



Trần Thiên Huy tỏ ra là người vui nhất, hí hửng nói:



- Tôi phải cho thằng tiểu tử Hạo Vân một bao lì xì to mới được, không thì lão già Phương Tử Lân kia chê tôi không biết lễ nghi mất.



- Ba, ba ngồi chơi một lát, con và Thiên Huy đi chuẩn bị trước.



Lã Nguyệt Hồng nháy mắt ra hiệu với chồng, ngỏ ý kêu Trần Thiên Huy lại gần.



Trần Thiên Huy hiểu ý, vội xin lỗi nhạc phụ đại nhân một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi với vợ.



Hai vợ chồng bước vào phòng, Lã Nguyệt Hồng tỏ ra lo lắng:



- Thiên Huy, ông đừng vui mừng sớm quá. Ông đừng quên Hạo Vân có bạn gái đó, tuy chúng ta có thể chấp nhận cho nó một chồng hai vợ, nhưng về phía ba thì... Ông cũng biết mà, ba luôn cưng Thanh Thanh như báu vật, nếu để ba biết mình bảo Thanh Thanh đi làm vợ bé, vậy ba không giận chúng ta mới lạ?



Trần Thiên Huy khẽ nhíu mày, gật đầu nói:



- Đúng vậy, vấn đề này đúng là rất khó xử lí, với tính cách của ba chắc chắn không chấp nhận để việc này xảy ra, nhưng bây giờ chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác... Tôi rất có niềm tin vào Hạo Vân, tôi nghĩ ba nhất định sẽ hài lòng về Hạo Vân như chúng ta thôi.



- Ý của ông là ba sẽ vì mặt xuất chúng của Hạo Vân mà bỏ qua chuyện kia?



Lã Nguyệt Hồng lắc đầu nguầy nguậy nói:



- Tôi nghĩ chưa chắc đâu.



- Chuyện đến nước này, chỉ có thể nhắm mắt tiến tới, không còn đường lùi nữa đâu.



Trần Thiên Huy nghĩ ngợi giây lát, nói:



- Trong chuyện này thật ra mấu chốt chính là Thanh Thanh, nếu Thanh Thanh chịu chấp nhận, tôi nghĩ phía ba cũng sẽ không gây khó dễ.



- Nói cũng phải.



Lã Nguyệt Hồng gật gù đồng ý với nhận định của chồng:



- Chúng ta tùy cơ ứng biến vậy.



Hai vợ chồng đang bàn mưu tính kế trong phòng, ngoài kia Trần Thanh Thanh đã đưa Phương Hạo Vân bước vào cửa.



Vừa vào cửa, Phương Hạo Vân liền cảm nhận được một luồng áp lực từ kẻ mạnh, ánh mắt hắn đảo xung quanh cảnh giác, cuối cùng dừng lại trên người Lã Thiên Hành. Ông lão kia có mái tóc bạc phơ nhưng tinh thần tỉnh táo, sắc mặt hồng hào, đôi mắt sáng loáng, dáng người hiên ngang, vừa nhìn là biết ông đã từng đi lính.



Cùng lúc đó, Lã Thiên Hành cũng chú ý tới Phương Hạo Vân, khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng đôi mắt sắc lạnh lạ thường, cho dù nhìn thẳng vào mắt ông cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ dựa vào điểm này thôi là thằng bé này giỏi hơn Trần Thiên Huy rồi, nhưng sát khí và mùi máu tanh khiến Lã Thiên Hành nhăn mày, ông không sao hiểu nổi một công tử xuất thân nhà giàu, hơn nữa còn đang đi học, vì lí do gì mà tỏa ra sát khí ngùn ngụt trên người đến thế?



- Ông ngoại, đây chính là Hạo Vân!



Trần Thanh Thanh hình như trong cơn phấn khích pha chút e thẹn, cô vội giới thiệu Phương Hạo Vân cho ông ngoại Lã Thiên Hành.



Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình, vừa rồi khi ánh mắt chạm nhau với Lã Thiên Hành, không hiểu vì sao tác dụng phụ của Thiên Phạt trong cơ thể lại đột nhiên dao động.



- Lã gia gia, chúc ông năm mới vui vẻ.



Xét về vai vế, Phương Hạo Vân lêu Lã Thiên Hành một tiếng gia gia là chính xác.




- Ha ha, tốt lắm!



Ấn tượng đầu tiên của Lã Thiên Hành đối với Phương Hạo Vân khá tốt, ông gật đầu ngỏ ý cho phép cháu ngoại dẫn anh bạn Hạo Vân lại gần.



Sau khi ngồi xuống, Phương Hạo Vân làm theo dặn dò của Trần Thanh Thanh, dâng cực phẩm đại hồng bào lên cho Lã Thiên Hành:



- Gia gia, nghe Thanh Thanh nói ông thích loại đại hồng bào này, cháu đi mua một ít đến tặng ông, không biết ông có thích không ạ...



- Thích chứ, tất nhiên là thích rồi.



Lã Thiên Hành không thèm khách sáo, đưa tay đón lấy đại hồng bào, trong lòng nhủ thầm, cái này là cực phẩm đại hồng bào quý giá được cất giữ riêng mà. Thằng bé này nói mua ở ngoài, thứ này đâu có chỗ nào bán? Ngoài chợ chắc chắn có tiền cũng không mua được, chẳng lẽ là do Thanh Thanh...



Nghĩ đến đây, Lã Thiên Hành liền hiểu ra tất cả. Con gái ông nói không sai, con bé Thanh Thanh chắc là thích thằng nhóc này rồi, nếu không nó đâu có lấy trộm cực phẩm đại hồng bào của ông già nó đưa cho người ta làm quà chứ.



- Hạo Vân, đây là cực phẩm đại hồng bào hiếm có lắm đó, cháu mua ở đâu vậy?



Lã Thiên Hành giả đò hỏi.



- Cái này... cái này...



Chỉ có câu hỏi bình thường mà Phương Hạo Vân cứng họng, làm sao hắn biết được thứ này mua ở đâu chứ?



Trần Thanh Thanh vội vàng giải vây cho hắn, ôm lấy tay ông ngoại nũng nịu, nói:



- Ông à, xem ông kìa, người ta tặng quà cho ông thì ông cứ nhận đi, hỏi nhiều lôi thôi làm gì?



- Ha ha!



Lã Thiên Hành vuốt râu cười to:



- Có câu nữ sinh ngoại tộc, ông thấy đúng lắm nha, năm xưa mẹ cháu cũng như vậy, bây giờ cháu cũng như vậy...



- Ông ngoại, ông nói gì thế...



Trần Thanh Thanh đỏ mặt, phụng phịu một tiếng:



- Ông còn nói lung tung nữa là cháu không nói chuyện với ông luôn...



Từ cách nói chuyện của ông ngoại, Trần Thanh Thanh nhận ra ông đã có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nói không chừng lát nữa ông chủ động đề cập hôn nhân đại sự của cô thì nguy.



Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thanh Thanh vừa bối rối vừa xấu hổ.



- Hạo Vân, em nói chuyện với ông ngoại chị nhé, chị đi tìm ba mẹ, cũng không biết họ đang làm gì nữa, tự nhiên lại bỏ đi đâu mất rồi.



Theo binh pháp Tôn Tử, ba mươi sáu kế, chạy trốn là thượng sách, Trần Thanh Thanh quyết định chuồn khỏi nơi nhạy cảm này:




- Hạo Vân, ông cháu ta nói chuyện chút nào...



Lã Thiên Hành lên tiếng.



Trời ạ, mới có mấy câu mà đã thân thiết đến mức ấy rồi ư? Trần Thanh Thanh càng phải chuồn nhanh hơn.



- Lã gia gia, ba cháu rất ngưỡng mộ ông, trước khi đến đây ba cháu đã dặn cháu thay mặt ba hỏi thăm sức khỏe ông ạ.



Phương Hạo Vân cũng không biết nên nói gì, đột nhiên nhớ tới lời dặn của Phương Tử Lân, liền đem ra làm phao cứu sinh.



- Ha ha!



Lã Thiên Hành cười to sảng khoái, nói:



- Ông có chút ấn tượng với Phương Tự Lân ba cháu, đó là một nhà doanh nghiệp giỏi, khi nào về cháu cảm ơn ba cháu giùm ông một tiếng.



- Thôi, hôm nay ông không muốn nói đến Phương Tử Lân, ông có ấn tượng mạnh về cháu đó Hạo Vân.



Lã Thiên Hành đột nhiên thay đổi đề tài:



- Cháu là một người trẻ tuổi rất đặc biệt.



Phương Hạo Vân giật thót trong tim, dè dặt nói:



- Lã gia gia quá khen rồi, thật ra cháu chỉ là một người bình thường thôi mà.



- Thanh Thanh nó thích cháu, cháu có biết không vậy?



Lã Thiên Hành hỏi thẳng vào vấn đề ông ta quan tâm không cần vòng vo.



Phương Hạo Vân ngớ người ra, tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần đối phó với mấy câu hỏi lắt léo, nhưng câu hỏi trực tiếp của Lã Thiên Hành vẫn làm hắn cảm thấy bất ngờ. Suy nghĩ giây lát, hắn lắc đầu:



- Lã gia gia thật biết nói đùa, học tỷ sao lại thích cháu được chứ? Cháu nghĩ học tỷ chỉ cảm thấy có hứng thú với võ nghệ của cháu thôi.



- Võ nghệ?



Lã Thiên Hành phấn chấn hẳn lên:



- Cháu biết võ à?



Lần trước hai vợ chồng Trần Thiên Huy giới thiệu sơ về Phương Hạo Vân không nói rõ hắn biết võ, chỉ hết lời khen hắn tài năng xuất chúng nên Lã Thiên Hành chưa biết Phương Hạo Vân là một cao thủ võ nghệ.



- Dạ!



Phương Hạo Vân gật đầu xác nhận, khiêm tốn nói:




- Cháu biết một chút...



- Cháu rất khiêm tốn, võ nghệ đủ cho con bé Thanh Thanh cảm thấy có hứng thú tuyệt đối không đơn giản như cháu tự nhận đâu.



Lã Thiên Hành hiểu rõ cháu ngoại của mình nhất, ông cũng biết võ nghệ của Trần Thanh Thanh không hề kém, nói như vậy chàng trai này đúng là thân mang tuyệt kỹ rồi, thêm vào sát khí tỏa ra ngùn ngụt trên người hắn, đấy không thể là một người bình thường được.



Nghĩ đến đây, Lã Thiên Hành cố tình thăm dò:



- Có thể nói cho Lã gia gia biết võ nghệ của cháu được học từ đâu không?



- Cái này...



Phương Hạo Vân lập tức bối rối thấy rõ:



- Lã gia gia, không giấu gì ông, sư phụ của cháu không tiện tiết lộ, xin ông tha thứ.



Phương Hạo Vân vốn định nói tự học qua sách vở, nhưng nghĩ kĩ lại nói như thế Lã Thiên Hành chắc chắn không tin, nói không chừng còn sinh lòng nghi ngờ hắn nữa.



- Không sao, ông hiểu mà.



Lã Thiên Hành gật đầu thông cảm, nhưng trong lòng đã đặt dấu chấm hỏi to đùng về thân phận của Phương Hạo Vân, nhất là đôi mắt sắc lạnh ấy, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt tí nào. Thật khó tưởng tượng nổi một khuôn mặt thanh tú tao nhã lại gắn với một cặp mắt từng trải biết bao gian nan được. Xưa nay Lã Thiên Hành nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với Phương Hạo Vân ông không nhìn ra điều gì, cảm giác mà anh chàng này tạo cho ông vô cùng hư ảo.



- Hạo Vân, cháu nói thật cho ông biết, cháu có thích Thanh Thanh không?



Sắc mặt Lã Thiên Hành bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng cứng rắn hẳn.



Phương Hạo Vân suy ngẫm giây lát, nói ngay:



- Cháu và học tỷ làm bạn với nhau rất vui, nhưng cháu chưa từng có cảm giác vượt ra khỏi ranh giới tình bạn.



- Ý cháu là cháu không thích Thanh Thanh đúng không?



Lã Thiên Hành mỉm cười xác nhận lại:



- Ông không hiểu sai chứ?



Phương Hạo Vân khẽ gật đầu:



- Vâng ạ!



- Tốt lắm!



Lã Thiên Hành nghe xong câu trả lời, lông mày chợt giãn ra, ông nói:



- Thanh Thanh lớn hơn cháu mấy tuổi, hai đứa đến với nhau chưa chắc thích hợp đâu.



Nói thật lòng, Lã Thiên Hành có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nhưng ông cứ cảm thấy anh chàng này đang ẩn chứa quá nhiều bí mật, hơn nữa còn có một cảm giác nguy hiểm cận kề, đối với một người như thế, Lã Thiên Hành tất nhiên không yên tâm giao đứa cháu ngoại ông cưng nhất cho hắn rồi.



Ít ra hiện nay thì không được, đợi ông tìm hiểu rõ lai lịch của người này rồi mới tính tiếp.



Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, nghe giọng điệu này hình như ông không mong muốn hắn tiếp xúc với học tỷ thì phải.



- Vâng!



Phương Hạo Vân ngoan ngoãn đáp lời.



Lã Thiên Hành thấy thần sắc Phương Hạo Vân ủ rũ, vội lựa lời trấn an:



- Hạo Vân, thật ra cháu và Thanh Thanh không phải không có khả năng đến với nhau, chỉ là cháu hiện đang đi học, nói đến chuyện hôn nhân thì còn sớm quá...



Tuy Phương Hạo Vân một mực khẳng định không có tình ý với Trần Thanh Thanh, nhưng Lã Thiên Hành lại không nghĩ như vậy, ông cứ cho rằng thằng bé này ít nhiều có chút tình cảm với cháu ngoại của ông, chỉ là nó không dám thừa nhận mà thôi.



Phương Hạo Vân thu lại nụ cười nơi khóe môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói:



- Lã gia gia, ông nghe cháu nói, cháu tuyệt đối không có ý nghĩ xấu xa với học tỷ đâu ạ. Truyện Sắc Hiệp -



- Đừng vội nói thế... Cháu không cần căng thẳng. Thiên Huy và Nguyệt Hồng đều khen cháu hết lời, ông nhận ra Thanh Thanh cũng rất hài lòng về cháu... Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi, ông cũng không thể để cháu thất vọng quay về đâu.



Phương Hạo Vân không hiểu:



- Lã gia gia, ý của ông là... ?



- Ông xưa nay thích nói thẳng, một là một, hai là hai, chuyện hôn sự giữa cháu và Thanh Thanh tạm thời không nhắc đến...



Nói đến đây, giọng nói của Lã Thiên Hành một lần nữa trở nên nghiêm túc:



- Ông nghe Thiên Huy kể đang hợp tác làm ăn với cháu, ông có thể tạo một ích thuận lợi cho cháu... Ông nói cháu có hiểu không?



Phương Hạo Vân bật cười, khẽ gật đầu đáp lại:



- Vâng, cháu hiểu rồi.



Lã Thiên Hành nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói tiếp:



- Còn thuận lợi đến mức nào thì hoàn toàn quyết định nhờ vào năng lực của cháu, cháu có bao nhiêu năng lực thì ông đủ sức cho cháu bấy nhiêu thuận lợi, nhưng có điều này cháu nhớ rõ, tuyệt đối không được làm những chuyện hại nước hại dân.



Dừng lại một lát, Lã Thiên Hành khẳng khái nói:



- Hạo Vân, tuy hôm nay cháu và ông mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông biết tương lai cháu nhất định sẽ rất vẻ vang, thành tựu chắc chắn còn hơn cả Thiên Huy, chỉ có điều trong lòng cháu đang cất giấu quá nhiều bí mật...