Ngày thành hôn của em họ, sáng sớm Cố Du đã xuất phát, cô là chị họ chưa lập gia đình của cô dâu mới.
Hơn tám giờ sáng, chú rể dẫn theo anh em của anh ấy đến rước dâu.
Ở đây không quá nghiêm trọng việc thử thách trước khi rước dâu, nhưng những người trẻ tuổi lại thích trò này, nên làm ầm ĩ một lúc lâu.
Cố Du chỉ là đến tham dự cho đủ quân số, cô đứng ở một bên không tham gia.
Cô dâu rời khỏi nhà, sau đó đến nhà chú rể, rồi lại đến khách sạn để tổ chức tiệc cưới.
Cố Du đi theo tới lui cũng rất mệt, đến khách sạn, cô dâu chú rể đứng ngoài cửa tiếp khách, cô lập tức kiếm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Cuối tuần không cần dậy sớm đi làm đúng giờ, tuy nhiên Phó Lệ Minh vẫn làm việc, nhưng thời gian tự do nhiều hơn.
Hôm nay Cố Du chưa liên lạc với anh, cô còn chưa trả lời tin nhắn sáng nay của anh.
[Bây giờ em mới rảnh.]
Phó Lệ Minh không thích nhắn tin, tốn thời gian không nói, mà lại không thể nghe thấy giọng nói của cô. Cho nên anh gọi điện thoại tới.
Cố Du nhìn thấy màn hình hiện lên “Tổng giám đốc Phó” đang gọi tới, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Có vẻ như cần phải đổi tên trong điện thoại cho anh rồi, nhưng đổi thành cái gì? Cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Điện thoại vừa thông, Phó Lệ Minh hỏi: “Tham gia hôn lễ thôi mà em bận cái gì vậy?”
Cố Du kể lại hết quá trình từ sáng đến giờ cho anh nghe, Phó Lệ Minh im lặng nghe xong, trầm giọng nói: “Tin tức thường xuyên đưa tin có những vụ án xảy ra trong hôn lễ, em phải bảo vệ tốt bản thân.”
Cố Du đáp: “Em biết rồi.”
Phó Lệ Minh vẫn không yên tâm, anh không nghĩ cô tham dự hôn lễ mà còn phải làm nhiều chuyện phức tạp như vậy: “Ngày mai mấy giờ em về?”
“Tàu chạy lúc 2 giờ.”
“4 giờ đến?”
“Ừ.”
“Anh đi đón em.”
“Được.”
Nói đến đây, hai người đột nhiên rơi vào im lặng. Mà hai người cũng không muốn cúp điện thoại.
“Anh…”
“Em…”
Cả hai nói cùng lúc.
Cố Du bật cười: “Anh nói trước đi.”
Phó Lệ Minh: “Em nói trước đi.”
Hai người lại mở miệng cùng lúc, cũng cùng câu nói.
“Ngày mai em mời anh ăn cơm.” Cố Du muốn nói cái này.
Phó Lệ Minh nở nụ cười: “Em định mời anh ăn cái gì?”
“Anh muốn ăn gì?” Thật ra cô chỉ vô tình nghĩ ra. Dù sao tối mai cũng ăn tối cùng nhau, cô nên chủ động một chút.
“Em biết nấu ăn chứ?”
Cố Du: “Biết một chút.”
Nhà cô mở quán cơm, lúc ở nhà thật ra cô chẳng cần xuống bếp, nhưng mưa dầm thấm đất, sau này bắt đầu cuộc sống một mình ở bên ngoài, cô bắt đầu học nấu ăn, lúc không biết thì sẽ gọi điện thoại học hỏi đầu bếp, dần dần tay nghề cũng không tệ.
“Em nấu cho anh ăn đi.”
“Được.”
Đúng lúc này có người gọi Cố Du, cô quay đầu, thấy toàn là bà con thân thích, tinh thần cô kéo căng. Cô nói vào điện thoại: “Em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Phó Lệ Minh cúp điện thoại xong thì nhíu mày, tuy rằng vừa rồi Cố Du không nói gì, nhưng anh nghe ra giọng điệu có vẻ nghiêm túc của cô, anh biết có người cô không thích đang tìm cô.
Trong lòng anh toàn là hình ảnh về cô, lúc anh ý thức được điều này thì chợt cười khổ.
Loại cảm giác lúc nào cũng chỉ suy nghĩ về một người thật sự rất kỳ lạ, anh vốn cho là bản thân tuyệt đối sẽ không trở thành người như vậy.
Lúc trước, khi cô chưa đồng ý làm bạn gái anh, thì trong lòng anh đã xác định rõ muốn ở cùng với cô, bây giờ đã ở chung một chỗ, thì anh chỉ muốn giữ chặt cô ở bên người, không muốn rời xa, buổi sáng cùng nhau tỉnh dậy, buổi tối cùng nhau đi ngủ.
Anh là người coi trọng hiệu suất, phải đạt được thành quả trong thời gian ngắn nhất, nhưng lúc đối diện với tình cảm thì cũng như thế này.