Hoan Du

Chương 10




Editor: Trà Đá.

Cố Du gọi mấy cuộc đều bị từ chối, cô đã tức giận đến cực điểm.

Dịch Huyên dặn cô khi điện thoại thông thì phải mạnh bạo lên, không được yếu thế, nếu không thì cơn giận hôm nay sẽ không nuốt trôi được.

Điều này cần Dịch Huyên nhắc sao, trước đây tính tình của Cố Du khá nóng, nhưng sau khi lên đại học mới học được cách kiềm chế, bây giờ có vẻ như không kiềm chế nổi rồi.

Điện thoại được thông, không đợi đối phương lên tiếng, cô đã tức giận nói: “Đây là thái độ của ông chủ phòng tập Nhiên Thiêu đối đãi với khách hàng đó hả? Nhân viên của anh nói tội tự liên lạc với anh, kết quả còn bị anh từ chối không nhận điện thoại, tác phong làm việc ghê tởm vậy sao? Không phải có tiền thì anh…”

“Cố Du…” Phó Lệ Minh không hiểu tại sao mình bị chỉ trích, nhân ra giọng nói của cô, cái tên này anh nghe từ miệng Giang Khải nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự mình gọi đến.

Anh không biết Cố Du gọi điện thoại có mục đích gì, nhưng có vẻ như có thể kết luận đây là trò quỷ của Giang Khải. Cơn tức giận của anh cũng giảm bớt, cô cũng là người bị đùa giỡn, cũng không cần làm khó lẫn nhau.

Cố Du đang phẫn nộ lập tức nhận ra đây không phải là giọng nói của Giang Khải, mà của Phó Lệ Minh.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, va chạm vào nội tâm của Cố Du.

Đây là chuyện gì? Tại sao anh lại là người nhận điện thoại? Không đúng, phải nói tại sao lại là số điện thoại của anh.

Cô cũng nhanh chóng hiểu ra được.

Giang Khải đúng là đồ thần kinh!

“Nửa tiếng sau tôi sẽ gọi lại.” Phó Lệ Minh cúp máy, bởi vì trong phòng họp, mọi người đang nhìn anh.

Anh lên tiếng: “Tiếp tục đi.”

Cuộc họp chấm dứt sau 20 phút. Tuy rằng đã xong, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc cần xử lý, một mớ tài liệu được đưa tới phòng tổng giám đốc chờ anh ký tên. Ở trong công ty lớn, từng giây từng phút đều làm ra tiền, mọi người đều là làm việc rất thận trọng, chờ ký tên sẽ làm ngay.

Mắt thấy công việc chưa xử lý xong, trợ lý của Phó Lệ Minh là Trương Bân lên tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Phó, ngài còn một cuộc điện thoại chưa gọi.”

Phó Lệ Minh ký tên như rồng bay phượng múa, cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Tôi biết.”

Đúng lúc này, di động vang lên tiếng tin nhắn.

Sau khi ký xong một phần, anh phất tay bảo mọi người đi ra ngoài.

Trợ lý vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, chờ chỉ thị của Phó Lệ Minh, bình thường đều như vậy.

Mà lần này, Phó Lệ Minh kinh ngạc nhìn anh ấy: “Còn chưa ra ngoài sao.”

Trương Bân hơi sửng sốt, lập tức xoay người ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.

Phó Lệ Minh mở điện thoại di động, dãy số xa lạ anh nhìn vài lần đã có thể nhớ kỹ.

Cố Du nói: [Tôi gọi điện thoại vì việc chuyển nhượng thẻ tập, bây giờ không cần nữa, anh cũng không cần liên lạc lại cho tôi.]

Cô còn định nói thêm một câu “Coi như tiền này làm từ thiện”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thôi bỏ đi, lời này quá khiêu khích, không nên vuốt râu cọp.

Trải qua nửa tiếng, tâm tình Cố Du cũng đã bình tĩnh hơn. Sau đó cô điện thoại cho Giang Khải, nhưng Giang Khải nói Phó Lệ Minh mới là ông chủ lớn, nói cô tìm anh. Sau đó nói đang bận rộn công việc nên cũng không rảnh nói chuyện điện thoại, đơn phương cúp máy.

Mặc kệ ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, chuyện nhỏ như vậy cũng không cần làm quá lên. Cô cũng nhìn thấy ý đồ của Giang Khải, mặc dù không nhiều nhưng cũng có những chi tiết nhỏ, ví dụ như hỏi cô có muốn để Phó Lệ Minh đưa về nhà không; hoặc là lúc cô bị chuột rút thì không có nhân viên lại giúp; rồi còn vụ tặng thú nhồi bông lần trước…

Lần này đã sáng tỏ rồi.

Cẩn thận phân tích lại thì thấy Phó Lệ Minh không chủ động tham gia, dù sao thái độ của anh vẫn rất lạnh lùng, vừa rồi trong điện thoại, anh cũng bày ra bộ dáng ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Mà cô lại mắng anh một lần nữa.

Chỉ việc này thôi là cô đã không muốn liên lạc lại với anh.

Hoặc nói là không dám.

Nhất là sau khi cô bị Dịch Huyên hù dọa, nói Phó Lệ Minh là một người đầy thủ đoạn, khiến cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Lúc Phó Lệ Minh điện thoại tới, tim cô đập nhanh, khóc không ra nước mắt nhìn Dịch Huyên: “Bạn tốt, làm sao bây giờ?”

Dịch Huyên vỗ vai cô: “Cầu xin tha thứ đi.”

“Hay cậu nhận máy rồi nói không có tớ ở đây.”

“Rồi lỡ người ta bảo sẽ gọi lại sau thì sao.”

“Thì cậu nói là tớ không so đo vấn đề đó nữa.”

“Ngoan, nhận máy đi, không dễ đuổi người ta đi như vậy đâu, ban đầu vốn không định so đo với cậu, nhưng có lẽ bởi vì thái độ của cậu mà mới ghi hận.”

Cố Du không cam lòng mà bấm nút nhận điện thoại.

“Alo.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, thái độ có thể nói là cực kỳ tốt.

Dịch Huyên ở bên cạnh rất muốn cười, con cá nhỏ nhà cô ấy thật sự bị dọa sợ rồi.

Thái độ khác nhau một trời một vực khiến Phó Lệ Minh hơi sửng sốt.

Cố Du chờ anh lên tiếng, dù sao cô cũng không muốn nói, lỡ như chọc giận anh rồi bị trừng phạt thì biết làm sao.

“Ừ.” Giọng Phó Lệ Minh trầm thấp, “Nếu như cô không muốn tập ở Nhiên Thiêu nữa, thì tôi có thể trả tiền lui lại cho cô.”

Cố Du không ngờ anh lại nói như vậy, kinh ngạc nói: “Không cần đâu.” Cô và Dịch Huyên đã sớm rời khỏi phòng tập, hiện tại đang ngồi trong quán cà phê. Còn thẻ tập thì cứ để cho nó hết hạn đi.

Đây là từ chối?

Phó Lệ Minh không thích quyết định của mình bị người ta từ chối: “Tôi nói trả thì sẽ trả.”

Trong lòng Cố Du có chút bất an, chọc tới người có tiền, nhưng mà không phải anh rất bá đạo sao?

Cô muốn đôi co.

“Dù sao tôi cũng không cần số tiền đó nữa, anh không muốn giữ thì lấy làm từ thiện đi.”

Bình thường nói như vậy xong thì cô sẽ cúp điện thoại, như vậy mới có khí thế, nhưng Cố Du không dám, bởi vì ở tình huống này nếu bị đối phương cúp điện thoại ngang ngược thì sẽ dễ tức giận.

Vừa rồi Dịch Huyên có nói lý, chọc giận anh, không muốn so đo nhưng sẽ biến thành ghi hận trong lòng.

Phó Lệ Minh cười lạnh một tiếng, cô gái này định khiêu khích anh mấy lần nữa đây?

Dịch Huyên vẫn dính sát nghe hai người nói chuyện điện thoại, nói thật Cố Du mạnh miệng như vậy cũng là ngoài dự đoán của cô ấy, hiện tại cảm giác Phó Lệ Minh đã bực tức rồi, cô ấy vội vàng nhắc nhở Cố Du chỉnh sửa thái độ lại.

Cố Du lúng túng nói: “Thôi được rồi, trả thì trả.” Xong vẫn không phục, nhỏ giọng lầm bầm: “Tự tôi đi làm từ thiện.”

Phó Lệ Minh cảm thấy lồng ngực buồn bực đến phát hoảng.

Dịch Huyên nhắc nhở, Cố Du lại mở miệng lần nữa: “Chuyện này vốn chỉ là chuyện nhỏ, mà trở nên nghiêm trọng như vậy là do bạn tốt Giang Khải của anh…”

Nhắc tới Giang Khải, Phó Lệ Minh càng khó chịu hơn: “Cậu ấy không phải bạn tốt của tôi.”

Cố Du: “…”

Phó Lệ Minh là người hiểu chuyện, cũng thông cảm cho sự tức giận của Cố Du: “Tôi sẽ dạy bảo lại câu ấy.”

Nói xong, anh định cúp điện thoại.

“Đợi đã…” Cố Du gọi anh lại.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Tôi muốn hỏi là anh định dạy bảo anh ta như thế nào.” Cố Du nghiến răng nghiến lợi, cô cũng muốn dạy dỗ anh ấy một trận.

Phó Lệ Minh đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Cô hy vọng tôi sẽ dạy dỗ cậu ấy như thế nào?”

Cố Du không khách khí nói: “Đánh cho một trận nhừ tử.”

Phó Lệ Minh nheo mắt: “Cũng được.” Đây cũng là ý định của anh.

Sự tức giận trong lòng Cố Du vào giây phút này đã tiêu tan, cả người cảm thấy thư thái.

Ngay lúc cô định nói tạm biệt, thì lại nghe Phó Lệ Minh nói: “Cô muốn ra tay sao?”

Cố Du ngây ngẩn cả người.

Nói cô tự ra tay đánh Giang Khải?

Phó Lệ Minh là ông chủ lớn, mà Giang Khải cũng không phải người bình thường, cho dù cô có muốn cũng không đảm nhận nổi.

Hỡn nữa, Giang Khải là bạn anh, là anh em, anh em có thể động tay động chân với nhau, nhưng người ngoài đánh thì lại không được.

“Tôi nói đùa thôi, không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”

Rốt cuộc cũng chấm dứt cuộc nói chuyện, Cố Du đặt một tay lên ngực, thở phào một cái.

Dịch Huyên ở bên cạnh giơ ngón cái lên: “Cậu giỏi thật đó, hôm nay thật sự khiến tớ phải mở mang tầm mắt.”

Cố Du liếc Dịch Huyên một cái: “Tim tớ như muốn rớt ra ngoài luôn rồi nè, ở đó mà còn đùa giỡn.”

Thiếu chút nữa là chọc giận anh rồi.

Dịch Huyên: “Tim đập kịch liệt như vậy coi chừng là rung động rồi nhé.”

Cố Du nhịn không được đánh cô ấy một cái: “Giỡn kiểu này không vui.”

Cô gái này ra tay cũng mạnh quá, Dịch Huyên không nói giỡn: “A! Phó Lệ Minh này không giống như trong lời đồn.”

“Không giống chỗ nào? Tớ cảm thấy đúng đó chứ.” Thật sự rất đáng sợ, hơn nữa lúc anh nói câu “Tôi nói trả thì sẽ trả” kia, giống như câu tiếp theo sẽ là “Nói nữa là tôi sẽ đánh cô”.

Đáng sợ.

“Không nói nữa, chúng ta đi trả lại thẻ, coi như chuyện ngày hôm nay đã giải quyết xong.” Cố Du đứng dậy lôi kéo Dịch Huyên.

“Từ từ, tớ chưa uống hết cà phê.”

“Đừng uống nữa.”

Cô sốt ruột.

Quá trình hoàn tiền rất thuận lợi, hơn nữa còn hoàn lại đúng 5000 đồng, nhưng Cố Du để lại 1000, chỉ lấy 4000 đồng.

Hiện tại cô có chút nghèo, 4000 đồng này đối với cô rất quan trọng, cô còn phải ăn uống, rồi còn tiền thuê nhà nữa, tiền mướn nhà trong thành phố này không rẻ. Nhìn số tiền trên tay, cô quyết định không so đo với Giang Khải nữa.

Tiếp theo, cô bắt đầu tìm công việc.

Liên tiếp mấy ngày, cô bắt đầu gởi CV cho các công ty. Dù sao cô cũng là người có kinh nghiệm, nên cô không muốn vào công ty nhỏ, cô đã lăn lộn ở công ty ba năm, năng lực không tệ lắm, nên công việc tiếp theo phải hơn chứ không thể kém trước được.

Thành phố lớn có rất nhiều cơ hội, công ty quảng cáo lớn cũng không ít, nhưng mà bao nhiêu CV cô gởi đi chỉ có ba công ty gọi điện thoại hẹn cô tới phỏng vấn.

Cô không sợ phỏng vấn, thứ nhất ngoại hình cô không tệ, bằng cấp tốt, lại có kinh nghiệm, hơn nữa ở công ty trước đã từng phụ trách qua rất nhiều cuộc phỏng vấn người mới.

Cô tràn đầy tự tin, một loạt câu hỏi phỏng vấn, người phỏng vấn cũng chú ý đến cô, trong lòng cô tràn đầy hi vọng.

Nhưng cuối cùng vẫn bị đánh rớt, hỏi ra nguyên nhân lại giống với lo lắng của Tiểu Lưu trước đó đã nói, đối phương lo cô vào làm chưa được bao lâu sẽ kết hôn sinh con, nếu phải so sánh, thì bọn họ lựa chọn một người trẻ tuổi nhưng năng lực không bằng cô, nhưng cũng không phải là người kém cỏi.

Liên tục phỏng vấn ba nơi, hai chỗ đưa ra cùng nguyên nhân, còn một chỗ thì điều kiện hợp đồng không đủ tốt, cho nên cô bỏ qua.

Sau vài ngày, cô tiếp tục gởi CV, có hồi âm, nhưng lại điện thoại nói cô không cần đến phỏng vấn.

Sự tự tin của cô bị giảm đi, cho đến khi cô nhận được điện thoại hẹn cô đến phỏng vấn của công ty “Quảng cáo Sang Thành”.

Công ty quảng cáo Sang Thành là nơi cô cảm thấy ít hy vọng nhất, nhưng lại không nghĩ là được gọi đến phỏng vấn.