Nhiệm Dương cùng Niệm An và bé con Tiểu Nhiễm vào trong xe. Cả 3 người cùng nhau đi đến một nơi.
Ngồi bên trong, Niệm An ôm chặt bé con. Cô hôn lên đôi má phúng phính dễ thương. Bé con cười khúc khích.
Bên ngoài, ánh mặt trời dần dần buông xuống.
Bầu trời chuyển màu hồng cam hệt như viên kẹo năm đó chị cô tặng cô vậy...
"Anh Nhi, chị có cái này cho em..."
Ở trong sân, Niệm An đang ngồi trong sân ôm di ảnh của mẹ. Mẹ cô chỉ vừa mới đi, vậy mà ba cô dẫn thêm một người phụ nữ khác về.
Cô gái nhỏ năm nào khóc ré lên:
"Chị... Có phải mẹ đi rất lâu mới về không?"
Hạc Anh Đào gật đầu. Cổ họng nghẹn cứng khó khăn bật thành tiếng:
"Có lẽ mẹ đã đến thiên đường... Không về nữa..."
"Chị... Em nhớ mẹ!"
Niệm An quay người lại ôm Anh Đào. Tay cô vẫn cầm chặt tấm di ảnh. Bây giờ cô không thể ôm mẹ được nữa rồi...
"Ngoan... Đừng khóc nữa Niệm An. Mẹ nói mỗi lần cảm thấy buồn chỉ cần ăn một viên kẹo là sẽ vui vẻ! Chị mở kẹo ra cho em ăn nha!"
Hình ảnh Hạc Anh Đào vừa khóc, vừa lột kẹo khiến cô nhớ mãi. Nụ cười và nước mắt của chị cùng lúc hòà vào viên kẹo ngọt.
"Anh Nhi, từ nay về sau chị sẽ thay mẹ bảo vệ em..."
Chợt trong xe bật lên bài hát nghe êm tai lại khiến cô nức nở không thôi:
"Đâu ai biết lần gặp lúc đó ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng
Ai biết lời người đã nói về việc chia xa chẳng thể tương phùng..."
Nước mắt cô rơi trên gương mặt của bé con. Bé con vươn tay dùng bàn tay bé xíu của mình chạm lên giọt nước mắt của cô.
Chân mày bé con nhíu chặt, ánh mắt ngây thơ như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Mà chỉ có thể bập bẹ gọi:
'Ba... Ba..."
Cô gật đầu ôm chặt Tiểu Nhiễm hơn.
Một lúc sau, xe dừng lại ở dưới ngọn đồi. Cả nhà đi theo bậc thang lên đỉnh đồi.
Gió lúc này thổi mạnh hơn, từng ánh nắng cuối cùng trải dài một mảng ánh lên một ngôi mộ nhỏ. Ngôi môi nằm bình yên giữa núi đồi.
Niệm An để bé con cho Nhiệm Dương bế. Cô từ từ bước lại gần, chạm tay lên phiến đá mang tên Hạc Anh Đào.
"Huhu... Chị..."
Niệm An đưa tay chạm lên trái tim đang đập của mình. Đau lòng như ai đó bóp nghẹt.
"Thì ra.. bao lâu nay chị vẫn bên cạnh em."
Nhiệm Dương lấy ra từ trong túi một bức thư đưa cho cô.
"Chị em có để lại cái này cho em..."
Niệm An run rẩy mở thư ra, trong đó có ghi là:
"Cho dù cho chị chọn lại lần nữa. Chị vẫn sẽ mong em được sống hạnh phúc... Chị tuyệt đối không hối hận!
Chúng ta bây giờ đã cùng một nhịp đập...
Mãi là chị em của nhau..."
Niệm An ôm chặt bức thư kia vào lòng, đôi vai gầy run lên. Nhiệm Dương bế bé con đến bên cạnh cô. Hắn nhỏ giọng:
"Hôm đó biết em lên cơn đau tim. Biết em không thể đợi nữa. Chị em đã một mình lái xe đến bệnh viện. Gần đến nơi thì tông vào cột điện. Đến khi người ta kéo chị em ra vẫn thấy cô ấy co người muốn bảo vệ đứa bé và trái tim...."
"Sinh mạng của chị em lần nữa trao em. Vậy cho nên đừng để chị ấy phải thấy em buồn."
Niệm An lau nước mắt gật đầu, cô đặt tay lên trái tim đang đập của mình:
"Đúng vậy! Em sẽ sống thật tốt. Mỗi ngày trôi qua đều sẽ cố gắng vui vẻ. Dù có bao nhiêu khó khăn em sẽ không từ bỏ."
Nhiệm Dương đỡ em cô lên:
"Đừng nói như em có một mình vậy chứ? Em còn có anh và Nhiễm Nhiễm nữa. Đúng không Nhiễm Nhiễm?"
Bé con không hiểu ba mẹ đang nói cái gì. Cô bé bặm môi bật lên tiếng gọi:
"Ba... Ba..."
Niệm An bẹo má bé con:
"Nhiễm Nhiễm, con phải gọi: "mẹ"
"Ba... ba..."
Niệm An lắc đầu. Vô tình đưa tay sờ vào tai của mình.
"Ấy hoa tai của em đâu rồi?"
Loay hoay tìm mãi không thấy. Niệm An phì cười:
"Thôi mất rồi thì thôi!"
Nhiệm Dương khá ngạc nhiên:
"Không tìm nữa à? Mỗi lần mất cái gì là em lại la làng lên."
Niệm An đi chầm chậm xuống:
"Hôm nay em lại học được một bài học."
Nhiệm Dương cười:
"Là gì?"
"Tiền tài, vật chất mất đi thì sẽ kiếm lại được. Chỉ cần ta còn được thở, chỉ cần ta còn được sống."
"ป."
"Còn nữa... Nếu đó là người ta yêu thương thì sẽ là duy nhất. Cho nên, mỗi một giây phút được sống phải trân trọng người ở bên cạnh. Yêu thương họ nhiều hơn. Nếu sau này, em nói là lỡ như, là lỡ như họ gặp chuyện bất trắc, chúng ta sẽ không phải hối tiếc."
Nhiệm Dương gật đầu:
"Ừ. Cuộc sống mà đâu ai biết trước đều gì. Hạnh phúc cho hiện tại là được rồi!"
Cô kéo hắn và bé con một cái để hắn đừng lại. Sau đó, cô nhón chân lên hôn hắn.
"Nhiệm Dương, em yêu anh!"
"Ba... Ba..."
Niệm An cười cười hôn bé con:
"À còn có Nhiễm Nhiễm nữa... Mẹ yêu con!"
Cả ba người ngồi vào trong xe rời đi cho đến khi chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ ở trên đường.