Hoán Đổi Sinh Mệnh: Một Đời Yêu Anh

Chương 39: Lời chào




Ngoài trời gió từng cơn thổi lạnh. Không gian yên tĩnh đến lặng. Thế mà tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ đã phá vỡ không gian yên tĩnh đó. Mang theo tia hy vọng đến cho thế giới

"Oa... oa... Oa..."

Tiếng chân vội vã vang vọng khắp dãy hành lang:

"Nhiệm thiếu, người mang thai hộ sinh em bé rồi."

Nhiệm Dương ngẩng mặt

"Đứa trẻ... Con của ta và Niệm An đã chào đời rồi sao?

Từng giọt nước mắt Nhiệm Dương rơi xuống, biểu hiện trên gương mặt hoàn toàn không có. Hắn không biết chính mình nên khóc hay là cười?

"..."

"Nhiệm thiếu, bác sĩ nói người mang thai hộ đã bị chết não. Có mong muốn hiến tạng. Hơn nữa, tim của cô ấy rất phù hợp với thiếu phu nhân."

Đôi mắt của Nhiệm Dương lóe lên tia hy vọng.

"Ngươi vừa nói gì?"

Nhiệm Dương đứng dậy:

"Ngudi noi lai lan na:

"Nhiệm thiếu, thiếu phu nhân được cứu rồi..."

Tin này giống như kéo hắn ra khỏi địa ngục tăm tối. Hắn bật khóc trước mặt thư ký:

"Ta thật sự không nghe nhầm?"

"Dạ!"

"Thật sự không nghe nhầm!"

"Nhiệm thiếu, người mang thai hộ không cho người thân."

Nói đến đây, Nhiệm Dương gật đầu:

"Ngươi lo hậu sự đàng hoàng cho cô ấy đi!"

"Dạ thưa Nhiệm thiếu!

Vốn dĩ Nhiệm Dương không muốn người khác thấy được vẻ yếu đuối của hắn. Chỉ là bản thân không thể nào kìm chế được:



"Niệm An, em được cứu rồi!"

.••

Ca ghép tim kéo dài 6 tiếng diễn ra hoàn toàn thuận lợi. Thành công cứu sống Niệm An.

Cùng lúc nhận được hai tin vui đúng là trời không phụ người có lòng.

Mọi việc xảy ra như một phép màu.

Niệm An tỉnh lại sau 3 ngày. Cô bây giờ có một trái tim khỏe mạnh. Bên cạnh đó đứa con gái mới chào đời của hai người cũng dần khỏe mạnh và có thể tự thở được.

Rất nhanh sau đó, gia đình 3 người trở về Nhiệm gia.

Mà người đầu tiên cô muốn thông báo chính là chị của mình.

Niệm An lấy điện thoại ra gọi cho chị cô. Thế những đầu dây bên kia không trả lời mà gửi tin nhắn chúc mừng.

Biết là chị cô còn ray rứt nên tạm thời chưa tìm chị. Đợi khi nào cô và con thật sự khỏe lúc đó đến tìm chị sau.

Một năm trôi qua rất nhanh, những cái cây ở trong vườn của Tiêu gia lần lượt thay áo mới.

Trời vào xuân, thời tiết se se lạnh. Bông hoa ở vườn thi nhau đua nở. Ánh nắng dịu nhàn nhạt xuyên qua từng kẽ tóc của bé con đang chập chững từng bước. Bé con với tay hái bông hoa hồng. Tiếng gọi của mẹ khiến bé con chững lại. Chớp chớp làn mi cong vút.

"Tiểu Nhiễm... Con không được bứt hoa."

Đồng thời ngoài cửa truyền đến tiếng xe, không cần nhìn Niệm An cũng biết là Nhiệm Dương. Dạo gần đây hắn xử lý xong việc là liền chạy về nhà. Bởi vì...

Cô công chúa trước mặt. Quả nhiên, người đàn ông đi vào bên trong. Âu phục còn chưa thay đã vội bế đứa trẻ lên:

"Làm sao? Lại làm sao? Sao em la con bé?"

Bé con trề môi khóc nấc. Vừa nhìn là biết đang làm nũng với ba của mình. Tiểu Nhiễm chỉ tay về phía Niệm An:

"Ba.. Ba... Ba..."

Nấc lên từng tiếng làm như rất ấm ức. Vậy mà người đàn ông trong âu phục đó lại tin như thật.

"Ngoan... Ba ba thương. Tiểu Nhiễm đừng khóc nữa. Mẹ này kì quá nha! Suốt ngày la người ta!"

"Anh còn không xem lại con gái của anh? Nhìn đống hoa dưới chân anh đi!"

Niệm An đóng cuốn sách lại định tiến lên dạy dỗ con bé. Thế mà Nhiệm Dương nhanh chóng bế bé con chạy đi.



Gia đình 3 người đuổi bắt nhau cực kỳ vui vẻ.

"Đứng lại!"

"Liêu... Liêu... Mẹ chạy không kịp!"

"Haha..."

Đang chạy Niệm An vấp ngã. Không hiểu vì sao trên tay cô lại chảy máu. Nhiệm Dương vội giao Tiểu Nhiễm cho

bao mau trong nha.

Không quên sát trùng vết thương cho cô.

Ngồi ở trong vườn, Niệm An cúi mặt nhìn vết thương ở trên tay. Vết thương không sâu mà lại khiến cho cô có cảm giác bi ai khó diễn tả.

"Sao vậy? Vết thương làm em đau?"

Niệm An lắc đầu:

"Không phải! Chỉ là nhìn vết thương, em lại nhớ đến vết thương trên tay chị. Sao mãi cho đến nay chị vẫn chưa chịu gặp em?"

Tay Nhiệm Dương dừng lại. Hắn đưa ánh mắt do dự nhìn Niệm An. Điều này khiến cô tin ý phát hiện ra:

"Sao vậy? Anh có chuyện giấu em?"

"Không có!"

"Là chuyện gì anh nói đi?"

Là chuyện của chị cô. Có lẽ không nói sẽ không nói cho Niệm An chính là một lựa chọn tốt nhất.

"Chuyện này để sau đi! Chúng ta vào nhà ăn cơm có được không?"

Nhiệm Dương quay mặt.

"Nhiệm Dương, em thông minh như vậy còn không rõ anh đang lừa em sao?"

Niệm An quỳ xuống ôm mặt khóc:

"Chỉ là... Chỉ là em không muốn tin đó là sự thật..."

Nhiệm Dương nhanh bước ôm cô.

"Đừng khóc! Anh dẫn em đến một nơi..."