Hoán Đổi Sinh Mệnh: Một Đời Yêu Anh

Chương 18: Không thèm quan tâm




Ngồi ở trong xe, hắn lấy tay xoa xoa thái dương, hai chân bắt chéo. Tâm tình phức tạp vô cùng.

“Nói đi! Thiếu phu nhân bị làm sao? Chẳng phải ta bảo các người bảo vệ tốt cho cô ấy sao?”

Tên thuộc hạ ngồi ở phía trước nhanh chóng báo cáo:

“Thiếu phu nhân bảo là phải đi đánh ghen!”

Nhiêm Dương mở to mắt ngạc nhiên:

“Ghen? Cô ấy cũng biết ghen? Không phải vì bài báo tôi cùng nữ minh tinh cứ?”

Thoáng chốc nụ cười nở trên môi hắn nhưng chưa đến một giây đã vội tắt bởi câu nói của tên thuộc hạ:

“Thiếu phu nhân dẫn cả nhị tiểu thư đi đánh ghen cho Nhị tiểu thư! Còn… Còn dùng chân đá vào chỗ hiểm. Bây giờ đang ở đồn cảnh sát… ”

Nhiệm Dương lại xoa xoa thái dương:

“Cái gì? Còn có Nhiệm Dung sao? Ngươi mau liên hệ với cảnh sát trưởng cho ta.”

“Dạ thưa thiếu gia!”

Xe rất nhanh đã chạy đến đồn cảnh sát. Còn chưa kịp dừng xe thì Nhiệm Dương đã vội bước xông thẳng vào bên trong. Câu đầu tiên hỏi vị cảnh sát đang ngồi chính là:

“Cô ấy ở đâu?”

Viên cảnh sát chỉ về phòng đối diện. Còn chưa kịp dẫn đường là hắn đã chạy đến trước cửa. Cánh tay muốn đẩy cửa liền thu về.

“Không được! Không thể để cho cô ấy biết mình quan tâm.”

Nhiệm Dương đứng thẳng lưng, chỉnh cà vạt, còn chỉnh cả áo khoác vest. Hắn đưa tay lên miệng giả vờ ho nhẹ nhìn về phía tên thuộc hạ.

“Còn không nhanh mở cửa?”

Nhiệm Dương đang nghĩ chắc Niệm An sẽ cảm động đến phát khóc. Còn nhào đến ôm hắn mà không ngờ rằng hắn còn chưa mở miệng hỏi tội cô thì Niệm An đập bàn một cái rầm.

"Ôi trời giật mình!", hắn sững người một chút. Thay vì khóc ôm hắn, Niệm An lại trách móc:

“Sao lại đến trễ như vậy?”

“Tôi…”

Cô không thèm nghe Nhiệm Dương nói quay sang nhìn viên cảnh sát:

“Tôi về được chưa?”



“Dạ rồi thưa thiếu phu nhân.”

Cô nhanh chóng cầm túi xách bước ra còn không quên nói với Dung Dung:

“Nhớ những gì chị nói! Vậy nha!”

“Em?”

Giọng Nhiệm Dương nhỏ lại: “Rốt cuộc tôi tàng hình rồi sao?”

Hắn quay sang nhìn Dung Dung trách móc:

“Đã cô ấy không hiểu chuyện. Ngay cả em cũng vậy sao?”

Niệm Dung đứng yên, cô nghẹn ngào bật lên một tiếng:

“Anh?”

“...”

“Em có chuyện muốn nói với anh!”



Lúc này Niệm An đã ra đến cửa. Cô leo lên xe trước nói với tên thuộc hạ:

“Chúng ta đi thôi!”

“Không cần chờ thiếu gia sao ạ?”

“Không cần! Để hai anh em bọn họ nói chuyện!”



Có những chuyện ngay cả người trong nhà không thể thẳng thắn nói với nhau…

Trời về chiều, ánh hoàng hôn dần buông lên trên mái tóc dài của Nhiệm Dung:

“Anh, có phải năm đó em không nên cãi lời mẹ không?”

Nhiệm Dương khẽ chớp mắt. Bao năm qua cho dù hắn có làm cách nào cũng không thể giải hoà chuyện của mẹ và em gái. Hắn thở dài:

“Đã thấy hối hận?”

Cô gái quật cường trong lòng gió chiều, nhìn về phía xa:



“Người đàn ông đó, hắn ta nói với em rằng em và hắn không đứng cùng một vị trí. Cho nên em đã từ bỏ tất cả. Cuối cùng em nghĩ là lỗi do mình. Nhưng sau này hôm nay, nhờ cú tát cùng hình ảnh mà chị dâu đã đưa cho em xem. Hoá ra, trước giờ là do em mù quáng. Nhiệm Dương, bây giờ em không mong được tha thứ. Chỉ muốn nói xin lỗi với mẹ.”

“Ừ! Nghĩ được như vậy thì tốt! Vậy là đồng ý cùng anh trở về?”

Nhiệm Dung gật đầu. Sau đó quay sang nhắc nhở Nhiệm Dương:

“Anh cẩn thận. Anh mà làm gì có lỗi với chị ấy, em và Tiểu Bảo sẽ không tha cho anh đâu!”

Hắn nghiêng đầu một chút, răng nghiến chặt lại:

“Mới đây mà đã thân như vậy sao? Em xem cô ấy có để ý gì đến anh đâu? Vừa rồi còn lướt ngang qua anh. Hừ!”

Em gái của hắn phì cười:

“Con gái ấy mà nên dịu dàng một chút! Anh như vậy là không đúng rồi. Trên người chị toàn là… “dấu hôn". Haha. Chúng ta đi thôi!”

Câu nói của em gái làm hắn rơi vào trầm mặc. Hắn từ lúc nào đã trở nên càn rỡ như thế chứ?

Không thể nào…



[Nhà họ Hạc]

Hai ông bà đứng ở cửa từ sớm, đi đi lại lại để đón con gái cưng của mình. Cho đến khi chiếc xe chầm chầm từ cổng chạy vào.

Người con gái trên xe bước xuống, tháo mắt kính ra. Hai người bọn họ chạy lại khóc như mưa:

“Con gái cưng của chúng ta…”

Uyên Nhi đưa tay lên hất tóc một cái:

“Cha mẹ, nghe nói hôm nay có tiệc. Hình như anh rễ của con cũng có mặt.”

Uyên Mễ gật đầu lia lịa:

“Đúng đúng! Mẹ đã chuẩn bị lễ phục cho con!”

Cô ta đưa túi xách trên tay cho Hạc Đồng, ông ta cẩn thận cầm lấy. Còn cẩn thận dìu con gái vào nhà nghỉ ngơi. Cả 3 người đi vào sopha ngồi xuống.

Cô ta chéo chân nói:

“Cha mẹ, tuy là cùng cha sinh ra nhưng đem Hạc Anh Đào cô ta không xứng. Càng không nên đem ra so sánh với con!”

Uyên Mễ tự hào: “Bởi vì con là con của mẹ. Tối nay hãy chứng minh cho mẹ thấy nha!”