Cô bước nhanh đi về phía của. May là có người đánh thức. Nếu không lỡ việc của cô.
Vừa rồi Niệm An còn xõa tóc. Vừa nhận tin nhắn, Niệm An vươn tay buộc tóc cao lên.
Ngồi trong xe, cô lên tiếng mắng chửi:
“Đàn ông là một lũ súc vật! Khốn kiếp như nhau!”
Tiếng mắng chửi của cô làm tên thuộc hạ phía trước nhất thời đạp nhanh! Niệm An chỉnh lại tâm trạng một chút:
“Xin lỗi tôi không có ý nói anh!”
Người đàn ông nhíu mặt lại, thông qua kính chiếu hậu có thể thấy nụ cười gượng gạo trên môi hắn:
“Thiếu phu nhân, tôi thuộc giới tính thứ 3. Người nói đúng lắm. Huhu. Đã không nhắc thì thôi. Nhắc rồi lại thấy khó chịu. Tôi cũng vừa bị tên bạn trai khốn kiếp phản bội!”
Hình như cô luôn may mắn, đến những lúc cần là gặp đúng người:
“Vậy chúng ta đi trả thù mấy tên đàn ông cặn bã đi có được không?”
“Dạ được thưa thiếu phu nhân!”
Niệm An hài lòng cười rất tươi. Cô lấy tay nâng gọng kính đen lên:
“Tốt lắm!”
Nhưng đề phòng bất trắc, Niệm An nói thêm:
“Một chút có ai muốn đánh tôi. Nhớ ngăn lại!”
“Dạ được!”
Xe chở Niệm An đến một quán cà phê nằm trong hẻm. Cô đi giày thể thao bước nhanh vào quán. Vừa nhìn chủ quán đã nhận ra cô:
“Thiếu phu nhân, người ở bên trong!”
Đúng vậy sau khi trở lại, chỉ cần lấy danh nghĩa là “thiếu phu nhân của Nhiệm gia" mọi chuyện đều được tiến hành thuận lợi.
Hắn nói cô lợi dụng hắn, có lẽ cũng đúng!
Niệm An bước vào trong quầy pha chế của quán. Cô tháo kính râm, gọi tên:
“Dung Dung!”
“Chị? Là chị dâu? Chị đến đây làm gì?”
Nhiệm Dung bỏ ly nước đang rửa dỡ xuống. Cô tháo tạp dề ra. Vừa bước lại đã bị Niệm An kéo đi.
“Đi theo chị! Chị đã xin chủ quán cho em nghỉ buổi chiều nay!”
“Đi đâu?”
Nhiệm Dung không hiểu nhưng bị lực lôi kéo của Niệm An, bước chân cô luống cuống theo sau.
“Chúng ta đi đánh ghen!’
Nhiệm Dung nghe mà giật mình. Trước giờ Nhiệm Dương không phải hạng người như thế:
“Anh Nhiệm Dương có lỗi với chị sao? Không thể nào! Chắc chắn là có hiểu lầm.”
“Cứ đi rồi sẽ rõ!”
Niệm An nhất quyết nhét em chồng vào trong xe rời đi.
Xe chở bọn họ đến trước cổng trường Đại học. Nhiệm Dung biết rõ đây là chỗ người đàn ông tệ bạc họ Lâm kia làm việc.
Mà nơi này cũng là nơi cô sợ nhất. Chính nơi này, cô đã tận mắt chứng kiến thấy tên khốn đó cầu hôn người phụ nữ khác.
Nhiệm Dung không chịu vào, cô ngồi lì ở trong xe:
“Chị, chắc chắn là có hiểu lầm. Anh Nhiệm Dương không làm ra chuyện vậy đâu. Hay chúng ta về trước đi có được không?”
“Không được! Sống chết gì hôm nay em cũng phải đi theo chị!”
Nói xong, Niệm An dứt khoát kéo Nhiệm Dung vào trong. Niệm An kéo cô đến giảng đường lớn.
Cô quay sang nói với Dung Dung:
“Thẳng lưng, ngẩng mặt lên mà đi!”
Người đang cầm micro giảng bài chính là Lâm Dịch. Hắn là cha của Tiểu Bảo cũng chính là người đàn ông tệ bạc năm xưa. Vừa thấy Nhiệm Dung hắn làm như không quen biết rồi nhắc nhở:
"Hai bạn vào sau tìm chỗ ngồi."
Với tính cách cua Nhiệm Dung chắc là muốn nối lại tình xưa với hắn. Nhưng hắn không ngờ sự việc tiếp theo sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.
Đi theo sau bọn họ còn có thuộc hạ của Nhiệm Dương.
Trong phút chốc tay Dung Dung run lên. Niệm An biết rõ sợ hãi trong lòng em chồng nên dùng ánh mắt kiên quyết cùng cái gật đầu cổ vũ. Tay cô còn không quên nắm chặt tay Dung Dung.
Hai người chọn một góc khuất ngồi xuống.
“Em cứ việc ngồi đây xem kịch hay!”
Lúc này Niệm An dùng điện thoại của mình. Chỉ cần chạm một cái, màn hình bài giảng hiện lên những đoạn phim Lâm Dịch dịch vụng trộm, mây mưa với đồng nghiệp, câu dẫn nữ sinh.
Chuyện “hack" ấy mà, quá dễ đối với Niệm An.
Cả hội trường “ồ” lên. Mọi người trong đó không ngừng lấy điện thoại ra ghi lại cảnh tượng xấu hổ này.
Mặc cho tên Lâm Dịch loay hoay che đậy.
“Không được chụp! Không được!”
Niệm An kéo tay Dung Dung đi:
“Lên đây với chị!”
Niệm An đi ra giữa giảng đường. Lấy trong túi hình chụp hắn hôn những người phụ nữ khác nhau tung lên. Từng tấm ảnh rơi vào tay sinh viên.
Náo loạn cả hội trường.
Điều này xác định về sau hắn không thể nào làm giáo sư được nữa.
Niệm An dẫn Dung Dung đi lên đứng trước mặt tên đàn ông thối tha đó.
“Dung Dung, mau tát hắn đi! Đó là những gì hắn phải chịu!”
Cô run run đưa tay lên: “Nhưng mà…”
Còn chưa dám tát người đàn ông đã đẩy Nhiệm Dung ra:
“Thì ra là do cô. Con khốn này!”
Hắn chỉ vừa vung tay là Niệm An đã nhắm ngay hạ bộ của hắn mà đánh.
“Chết tiệt!”
Người đàn ông chỉ có thể đau đớn ôm hạ thân ngã xuống.
…
Đang trong phòng họp, Nhiệm Dương đang ngồi quay lưng nghe giám đốc kinh doanh bàn về chiến lược phát triển sắp tới.
Bỗng dưng ở bên ngoài, một tên thuộc hạ thân cận gấp gáp đẩy cửa đi vào. Sắc mặt hắn lo lắng, dường như là chuyện quan trọng cần bẩm báo:
“Xin lỗi Nhiệm thiếu!”
Nhiệm Dương đưa tay ra hiệu:
“Có gì cứ nói!”
“Thiếu phu nhân gây chuyện rồi ạ!”
Nhiệm Dương đứng bật dậy là cái ghế hắn vừa ngồi ngã xuống đất.
“Đi! Đưa ta đến gặp thiếu phu nhân!”