Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 157




Nguyễn Dạ Sênh từ từ mặc đồ ngủ, mặc xong, cô mới kéo chiếc chăn trên người cho phẳng phiu trở lại, sau đó vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, nhìn Hề Mặc: "Đến đây, đi ngủ."

Hề Mặc như cứng nhắc đứng đó, không nhúc nhích.

Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi nàng: "Cậu không thích ngủ bên này sao? Vậy mình đổi chỗ cho cậu?"

Dứt lời, cô chuẩn bị dịch người đi.

Hề Mặc lập tức nói: "...... Không phải đổi. Cậu nhắm mắt lại đi."

Nguyễn Dạ Sênh hiểu nàng muốn thay đồ ngủ, nghe lời nhắm mắt.

Chỉ nghe bên cạnh vang lên tiếng vải sột soạt, Nguyễn Dạ Sênh ngồi tựa ở đầu giường, chỉ là lắng nghe âm thanh nhưng không hiểu sao cô lại thấy cả người như nóng lên.

Qua một lúc, cô cảm giác được chiếc nệm nhẹ lúng xuống, như tăng thêm trọng lượng của một người, rồi lại nghe tiếng nói Hề Mặc vang bên tai: "Cậu mở mắt được rồi."

Nguyễn Dạ Sênh chầm chậm mở mắt, ánh nhìn rơi lên người Hề Mặc.

Hề Mặc xốc chăn lên ngồi vào, ngồi đoan chính thẳng thóm, chỉ nhìn thẳng về phía trước không hề nhìn cô.

"Cậu cứ vậy ngồi ngủ?" Nguyễn Dạ ở bên cạnh nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, nói.

Lúc này Hề Mặc liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh, cơ thể từ từ đi xuống, nằm vào trong chăn.

Hơn nữa, nàng vẫn dùng tư thế nằm một cách đoan chính ấy, mặt hướng lên trần như hoa hướng dương hướng về mặt trời.

Nguyễn Dạ Sênh đặt báo thức sớm, để điện thoại lên chiếc tủ đầu giường, đưa người sang tắt đèn, sau đó cũng nhanh nằm vào.

Trong phòng chìm vào tối tăm, yên tĩnh một cách đột ngột khiến âm thanh hô hấp và nhịp tim của cả hai như có trợ lực mà trở nên rõ ràng hơn, hô hấp ngày càng sâu, nhịp tim ngày càng nhanh..

Hai người cách nhau một đoạn ngắn. Đoạn ngắn này như có chút kì diệu, là khoảng cách đánh dấu sự thận trọng nhưng cũng rất cám dỗ, nếu có bất kì ai trong hai người chủ động muốn đến gần, khoảng cách này sẽ nhanh chóng biến mất.

Hề Mặc không động.

Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy nàng nằm quá mức ngay ngắn, nhỏ giọng nói: "Nhìn cậu hình như có chút căng thẳng? Không quen sao, không phải trước đó chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi sao?"

Hề Mặc: "..."

"Là nằm bên cạnh nhau ngủ." Hề Mặc không thể không sửa lời cô nói: ".... Không phải ngủ với nhau."

"Có gì khác nhau?" Nguyễn Dạ Sênh cười.

"Rất khác nhau."

"Vậy thì mình nói lại?" Nguyễn Dạ Sênh cũng rất phối hợp: "Không phải trước đó chúng ta đã nằm bên cạnh nhau ngủ rồi sao. Lần trước ở khách sạn đoàn phim Tuy Đình, tối đó trời còn mưa, chúng ta chung chăn gối, thoáng chốc cậu đã quên rồi?"

...... Chung chăn gối, dùng từ này còn thái quá hơn.

Hề Mặc như khẽ thở dài. Lần này nàng không thèm sửa lời Nguyễn Dạ Sênh nữa, tựa như bất đắc dĩ phải mặc kệ, Nguyễn Dạ Sênh thích nói sao thì cứ nói, dù sao nàng cũng không bị mất miếng thịt nào.

"Không quên." Hề Mặc nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện nữa, cậu phải dậy sớm, không còn mấy giờ là phải thức dậy."

"Được." Trong lời nói, Nguyễn Dạ Sênh cảm giác Hề Mặc lo lắng cho giấc ngủ của cô, cô thầm nở nụ cười, mỹ mãn nhắm mắt lại: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Giọng nói êm ái của Hề Mặc đi vào tai cô.

Nguyễn Dạ Sênh yên tĩnh một lát, cả người dịch về phía của Hề Mặc, thu hẹp lại khoảng cách trước đó của hai người. Lúc này cô có thể chạm đến áo ngủ của Hề Mặc, thì thầm nói: "Hề Mặc, cậu lạnh không?"

"Không lạnh." Hề Mặc bình tĩnh trả lời.

"Nhưng mà mình thấy rất lạnh." Trong chăn rõ ràng rất ấm, Nguyên Dạ Sênh lại nói mình lạnh, còn làm vẻ rất đáng thương cuộn người lại, cong chân dài, đầu gối gác lên đùi Hề Mặc.

Hề Mặc nghe thấy thế, liền trở mình, từ nằm thẳng nàng nghiêng người sang, cuối cùng đối diện với Nguyễn Dạ Sênh.



Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng duỗi tay sang, như sắp chạm lên cổ mình, thoáng chốc cô như ngừng thở.

Hề Mặc chỉ là đưa tay sang, cẩn thận kéo chăn đắp lên vai và cổ của cô, cũng sửa lại góc chăn cho cô, thậm chí còn đem mép chăn nhét vào bên trong, chỉ thiếu bọc Nguyễn Dạ Sênh thành cái bánh chưng, còn Nguyễn Dạ Sênh là lớp gạo nếp mềm mềm dẻo dẻo bên trong.

"... Như vậy là không lạnh." Hề Mặc giúp Nguyễn Dạ Sênh đắp chăn đàng hoàng, lần nữa nằm thẳng trở lại.

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

"Vẫn còn lạnh." Nguyễn Dạ Sênh rúc trong chăn, nói.

Lần này Hề Mặc nhẹ nhàng xốc chăn lên, bật đèn, xuống giường đi đến tủ quần áo. Bên trong tủ quần áo có chứa đệm và chăn mỏng, Hề Mặc lấy ra cái chăn mỏng, ước lượng thử, cảm thấy nó thích hợp, ôm lấy cái chăn mỏng đến bên mép giường Nguyễn Dạ Sênh, nghiêm túc phủ thêm một cái chăn cho Nguyễn Dạ Sênh.

"Cái này chắn chắc sẽ không lãnh." Hề Mặc cúi đầu, nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

Cô vốn muốn mượn cớ là lạnh để Hề Mặc ôm cô, không ngờ Hề Mặc lại không cắn câu của cô. Cô bị loạt hành động của Hề Mặc làm cho sợ hãi, tuy không đạt được mục đích chính nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Như cảm giác được sự quan tâm đặc biệt đến từ Hề Mặc.

Đây là cách mà thẳng nữ vũ trụ quan tâm sao?

Nguyễn Dạ Sênh thấy buồn cười, đợi Hề Mặc tắt đèn rồi lần nữa nằm trở lại, cô cũng không nói gì nữa, nhắm mắt lại, nhịp thở dần kéo dài và đều đặn.

Có Hề Mặc ở bên cạnh làm bạn, cô muốn giấc ngủ này của mình phải thật ngon và yên bình.

Cảm giác thoải mái trong chăn, trong giấc ngủ, Nguyễn Dạ Sênh thấy mình như đang chìm trong đám mây, những đám mây tựa những chiếc kẹo bông gòn bao bọc lấy cô, cô còn ngửi được mùi hương thoang thoảng. Trong tiềm thức, Nguyễn Dạ Sênh vươn tay ra, xoa lấy kẹo bông gòn đang ôm lấy mình, cứ tưởng rằng sẽ cảm nhận được sự mềm mại nhưng kết quả lại thấy mình như đang chạm vào làn da bóng loáng và ấm áp nào đó.

Bên tai là tiếng chuông báo thức thúc giục.

Mộng đẹp của cô tan biến theo tiếng chuông báo thức, lúc này, cô đột nhiên mở mắt, sợ tiếng chuông báo thức ảnh hưởng đến Hề Mặc, cô nhanh chóng vươn người ra tắt chuông điện thoại nhưng không ngờ lại bị một cơ thể mềm mại siết cô lại, không thể nào thoát ra được.

Eo của cô bị Hề Mặc ôm lấy từ phía sau, tay Hề Mặc đặt trên bụng cô, vừa rồi trong mơ, cảm giác da thịt mà Nguyễn Dạ Sênh chạm được, thật ra là cánh tay của Hề Mặc.

Khi Hề Mặc ngủ, tay áo ngủ bị cuốn lên để lộ một phần cánh tay, cánh tay đang được tay Nguyễn Dạ Sênh đặt lên.

Mà chân Hề Mặc cũng đặt quấn chặt Nguyễn Dạ Sênh, bao lấy Nguyễn Dạ Sênh dường như sợ Nguyễn Dạ Sênh lạnh nên làm ấm chân cho cô.

Hề Mặc vẫn còn ngủ.

Khi Nguyễn Dạ Sênh có phản ứng với chuyện mình được Hề Mặc ôm từ phía sau, nhịp tim từ chầm chậm thong thả đập, dần dần nhanh hơn, cuối cùng chúng thình thịch đập vang bên tai cô.

Tim cô đập vang như sấm, cô ngẩn ngơ làm tiếng chuông ầm ĩ như không tồn tại.

Trong thoáng chốc, Nguyễn Dạ Sênh quên đi việc phải tắt chuông báo thức, vậy là Hề Mặc tỉnh dậy trong tiếng chuông reo.

Khi vừa mới tỉnh dậy, Hề Mặc vẫn còn chút mơ màng, cho đến khi nàng mở mắt ra một lần nữa, phát hiện bản thân đang ôm chặt Nguyễn Dạ Sênh từ phía sau, ngay cả chân cũng đè lên chân Nguyễn Dạ Sênh, hoảng sợ, nàng vội thu lại tay chân, kéo ra khoảng cách với Nguyễn Dạ Sênh.

Tim Nguyễn Dạ Sênh vẫn đập thình thịch, cô nhanh tay tắt đi chuông báo thức.

Lúc này mới hơn 5 giờ sáng, trời vẫn còn tối đen, so với trong phòng cũng không có gì khác nhau.

Hề Mặc mở to mắt, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nhìn trần nhà đen như mực.

Nguyễn Dạ Sênh mở chiếc đèn mờ bên giường, thấy Hề Mặc nằm thẳng thóm quy củ, hoàn toàn đối lập với hình ảnh trước đó nàng dịu dàng ôm cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.

"... Mấy giờ?" Hề Mặc nhìn như chưa từng có gì xảy ra, nhỏ giọng hỏi cô.

"5 giờ 20." Nguyễn Dạ Sênh quyến luyến cảm xúc được nằm cạnh Hề Mặc nhưng lại hiểu sự quan trọng của lần ghi hình này, cô lý trí ngồi dậy, ở cạnh giường thay quần áo: "Mình phải đi nhanh, để tổ chương trình phát hiện mình không ở trên giường sẽ không tốt."

Hề Mặc cũng ngồi dậy, đưa lưng về phía Nguyễn Dạ Sênh đang thay đồ: "Mình đưa cậu sang đó."

"Giờ còn rất sớm, hôm nay cậu không có bận gì, ngủ thêm một lát đi." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Hơn nữa rạng sáng ở đây không thể so với rạng sáng ở thành thị, sẽ có vài người dân trong trấn dậy sớm, không tiện lắm."



"Vậy mình đưa cậu ra ngoài." Hề Mặc vẫn kiên quyết.

"Được." Khi Nguyễn Dạ Sênh mặc đồ luôn đưa lưng về phía Hề Mặc, trên mặt lộ ý cười.

Hai người đi xuống lầu, ra sân viện. Ở sân viện có một cái chuồng ấm áp cho Bảo Lai, nó nhận thấy Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đang đi ra, lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn sang hai người sau đó lại tiếp tục nằm xuống.

Nguyễn Dạ Sênh chào nó: "Bảo Lai, chào buổi sáng."

Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy dáng người một cách mơ hồ, nó lần nữa ngẩng đầu, như đang chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

Bên ngoài nền trời rất tối, Nguyễn Dạ Sênh dùng đèn của điện thoại, ở cửa tạm biệt Hề Mặc.

"... Mình đi đây." Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc, lưu luyến không nỡ đi.

Cảm giác này giống như vừa mới tân hôn động phòng xong, vẫn chưa hưởng thụ đủ cảm xúc đã phải bị công việc bận rộn kéo đi.

"Được rồi." Hề Mặc gật đầu: "Đi cẩn thận."

Nguyễn Dạ Sênh không thể trì hoãn thêm, xoay người nhanh chân rời đi.

Hề Mặc đứng tại chỗ nhìn theo hồi lâu, chờ cho đến khi bóng dáng Nguyễn Dạ Sênh đi khỏi con đường nhỏ, cuối cùng không còn nhìn thấy, lúc này nàng mới đóng lại cửa viện trở về phòng.

Trong phòng, trên giường còn để lại đồ ngủ mà Nguyễn Dạ Sênh vừa thay, hai người đi vội vàng, chăn đệm còn rất loạn. Hề Mặc không còn buồn ngủ, bắt đầu trải lại chăn rồi dọn dẹp.

Khi nàng dẹp đến đồ ngủ Nguyễn Dạ Sênh vừa mặc, nàng nhìn nó một lát, đưa tay cầm lên, ma xui thế nào nàng lại đưa đến trước mũi ngửi lấy.

Đây là đồ ngủ của nàng.

Sau khi Nguyễn Dạ Sênh mặc nó, hình như vẫn còn giữ lại mùi hương và nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Dạ Sênh.

Hề Mặc ngửi, tiếp theo như bị sét đánh trúng đầu, nàng giật mình, hoảng sợ đến mức nhanh tay ném đồ ngủ xuống giường.

Nàng đang làm gì vậy?

Nàng bị bệnh rồi hay sao?

Hề Mặc như chịu kích thích không nhỏ, phải mất một hồi lâu nàng mới dọn dẹp xong chiếc giường. Nàng mang đồ ngủ mà mình và Nguyễn Dạ Sênh vừa mặt ra ngoài giặt, sau đó mang đi phơi khô, dù sao Nguyễn Dạ Sênh nói tối hôm nay sẽ lại đến đây, nàng phải chuẩn bị đầy đủ.

Nguyễn Dạ Sênh trở lại căn nhà của tổ chương trình, dùng chìa khóa mở cửa lớn rồi cẩn thận đóng lại. May mà người của chường trình chưa ai thức, camera đều ở trạng thái tắt, cô nhanh chân bước lên lầu, quay lại căn phòng của mình, còn làm cho chăn giường có đôi chút rối loạn, xoa lấy tóc dài của mình làm nó tán loạn, cô thay đồ ngủ của mình rồi nằm xuống.

Nhưng lúc này cô không thể nào ngủ được.

Trong đầu tất cả đều là cảm giác Hề Mặc ôm cô vừa rồi.

Nguyễn Dạ Sênh vừa hồi tưởng, vừa cảm nhận dư vị còn xót lại, thỉnh thoảng còn vùi vào gối nằm, đột nhiên cười lên, bản thân cô cũng thấy mình không khác gì phát điên cho mấy. May mà camera trong phòng chưa mở, nếu không để người khác thấy tình trạng bất thường này của cô, khó tránh phải nghĩ nhiều.

Đến khoảng 7 giờ, người trong tổ ekip ở bên ngoài lịch sự gõ cửa: "Nguyễn Nguyễn tỷ, chị thức dậy chưa ạ, đã sắp đến giờ mở camera trong phòng."

"Tôi dậy rồi."Nguyễn Dạ Sênh vội lên tiếng: "Sẽ mở ngay."

Vì bảo đảm quyền riêng tư cho khách mời, camera trong phòng đều sẽ được khách mời tự tay tắt hoặc mở khi đến giờ, sẽ không có việc tự ý ghi hình.

Nguyễn Dạ Sênh vẫn mặc đồ ngủ, bật camera lên, lần nữa nằm xuống giường, những đoạn này sẽ được cắt ghép bởi tổ biên tập trong giai đoạn hậu kỳ.

Khoảng 7 giờ 10 phút, Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, sửa soạn cho mình. Đến khi cô ra ngoài, nhìn thấy Trầm Khinh Biệt cũng đã dậy, đang ở phòng bếp hâm nóng sữa bò.

Camera trong nhà toàn bộ đều đã được bật, bắt đầu ghi hình các hoạt động của khách mời, ngoài ra còn có cameraman đi theo để quay cận cảnh các cô.

"Nguyễn Nguyễn, cậu dậy rồi?" Trầm Khinh Biệt quay lại nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh, vội nói: "Cần mình hâm nóng sữa bò giúp cậu không?"

"Được, cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh mặt đầy gió xuân.

"Thấy cậu thức dậy hình như rất vui vẻ?" Trầm Khinh Biệt tò mò hỏi: "Mơ được một giấc mơ đẹp sao?"

"Mộng đẹp hiếm có." Nguyễn Dạ Sênh đến bên cạnh Trầm Khinh Biệt: "Để mình làm bữa sáng, cậu xem trong tủ lạnh xem, trong đó có gì?"