Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 156




Hề Mặc cố gắng ổn định hơi thở, nhẹ dịch người về phía bên kia một chút để tránh cho Nguyễn Dạ Sênh lại nói chuyện sát bên tai nàng.


Thật ra không phải nàng không quen cách nói chuyện này của Nguyễn Dạ Sênh, chỉ là nàng cảm thấy đột nhiên ở trong tối Nguyễn Dạ Sênh để sát vào như vậy nàng không phản xạ kịp, tim như đang đập nhanh hơn, bên tai ngoại trừ đỏ lên lại còn có chút ngứa.


Nàng cảm thấy mình rất kỳ lạ.


Cửa khóa được Hề Mặc mở ra, Nguyễn Dạ Sênh đi vào trước, Hề Mặc theo sau khóa trái cửa, ấn mở công tắc đèn.


Trong phòng tức khắc phủ đầy ánh sáng.


Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy một căn phòng được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ, vật cần thiết đều có, ngay cả chăn và gối đều là phong cách ưa thích của Hề Mặc, trong lòng như thả lỏng không ít. Cô có thể đoán được mọi thứ nơi này đều được Lộ Thanh Minh căn dặn chủ nhà chuẩn bị trước, Hề Mặc ở nơi này chắc chắn rất hài lòng, vốn dĩ cô còn lo Hề Mặc đến thị trấn sẽ ở không quen, hiện tại xem ra là cô lo lắng quá nhiều.


"Nơi này rất tốt." Hề Mặc nhìn thấu tâm tư Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Mình thích ở đây, chú A Thố và dì Nhiễm Lạp cũng rất tốt, chỉ vừa gặp mặt hôm nay nhưng mình cảm giác họ đối đãi với mình như là người nhà."


"Vậy là tốt rồi." Nguyễn Dạ Sênh cong mắt người, đèn trong phòng tỏa ra nguồn sáng nhu hòa, như chảy vào đôi mắt cô.


Hề Mặc ở thoải mái, cô sẽ rất vui.


Đôi khi, thỏa mãn là một việc dễ dàng đến thế. Chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói.


"Cả ngày mai cậu có cần phải dùng cơm cùng tổ chương trình không?" Hề Mặc hỏi: "Cần phải ghi hình lúc dùng cơm với khách mời khác đúng không?"


Nàng rất ít xem gameshow, nàng không có nhiều hứng thú cho việc đó nhưng bởi vì Nguyễn Dạ Sênh muốn nhận show của Trương Chi Thấm, nàng đã ngồi lại xem mùa đầu tiên của chương trình, nhận ra các khách mời không ít lần ăn uống cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện phim ảnh.


Nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh không có thời gian đến nhà A Thố Nhật Tắc dùng cơm.


"Đúng." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Chương trình này của Chi Thấm, thời gian dùng cơm là một phần khá quan trọng, chủ yếu thể hiện lên sự chân thật trong sinh hoạt giữa bạn bè. Ba buổi ăn vào ngày mai đều cần phải ghi hình."


Hề Mặc nghe xong, trở nên trầm lặng.


Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng không có bao nhiêu vui vẻ, hiểu ra, bật cười hỏi nàng: "Có phải cậu muốn ăn cơm với mình không, huh?"


Hề Mặc: "..."


Lát sau, Hề Mặc mới chuyển mắt: "Dì Nhiễm Lạp nói sẽ nấu ăn cho mình. Không phải cậu cũng nghe Trương Chi Thấm nói dì Nhiễm Lạp nấu ăn ngon sao, mình định hỏi cậu có thể đến đây dùng thử hay không, nếu đã không có thời gian, vậy thì... thôi."


"Thì thôi cái gì?" Việc này làm Nguyễn Dạ Sênh có ý muốn sinh sự với nàng: "Cậu thật sự không nói."


Không hổ là thẳng nữ vũ trụ.


Nói chuyện thẳng đến mức làm cô tức chết.


Hề Mặc: "..."


Nguyễn Dạ Sênh đi đến cạnh bàn, như đang dạo trong phòng mình, vô cùng tự nhiên rót cho mình một ly nước, từ từ uống: "Quay gameshow rất nhanh, ngày mai quay một ngày, thêm một buổi sáng hôm sau nữa là kết thúc. Giữa trưa ngày đó mình đến đây dùng cơm cùng mọi người."


Hề Mặc đi qua ngồi, nét mặt cũng dịu lại: "Vậy mình nói với dì Nhiễm Lạp. Cậu muốn ăn gì, mình nói với dì Nhiễm Lạp."


Nguyễn Dạ Sênh chớp chớp mắt: "Tối mai mình sẽ nói cho cậu. Mình cần phải suy nghĩ kỹ một chút, khó có kịp được đến đây, mình phải ăn được món mình thích, cậu cho mình thêm thời gian suy nghĩ, bây giờ mình không trả lời ngay được."


Hề Mặc ngẩn ra: "Tối mai cậu vẫn... đến đây sao?"


Nguyễn Dạ Sênh vô cùng gian xảo: "Mình chỉ nói tối mai sẽ nói cho cậu, không nói trực tiếp đên đây nói hay là nói với cậu qua điện thoại. Cậu nghĩ tối mai mình sẽ đến đây, hy vọng mình đến tới vậy sao?"


Một phen ngụy biện của cô làm Hề Mặc đột nhiên nghẹn lời.


"Nếu cậu hy vọng như vậy, vậy tối mai mình sẽ đến." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Thời gian cũng giống như hôm nay, được chứ?"


Đôi mắt của cô như chứa đầy hơi nước, không hề chớp nhìn Hề Mặc.


Cho dù là đầu gỗ cũng gần như đã bị câu lấy, buông cảnh giác không ít.


"...Được." Hề Mặc gật đầu: "Mình vẫn sẽ đến đón cậu, ở sau cái cây ngày hôm nay."


"Mình đã biết đường đến nhà chú A Thố, cậu còn đến đón mình làm gì?" Lúc này đúng là Nguyễn Dạ Sênh có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là sự vui sướng đang cuồn cuộn trong lòng.


"Lúc đó đã khuya, cậu đi một mình trên đường không an toàn."


"Vậy lúc cậu đến đây, không phải cũng đi một mình sao?" Nguyễn Dạ Sênh thật sự thấy lo lắng. Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cô luôn cảm thấy như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối nhìn trộm các cô.


Chuyện này không phải chỉ vì cô nhạy cảm mà còn từ chuyện gặp phải đinh tặc trên đường đến đây, cô đã thấy có điều không thích hợp.


Hề Mặc cẩn thận, hiểu rõ sự băn khoăn của Nguyễn Dạ Sênh, nàng không được mạo hiểm. Nhưng lúc đó, nàng lại không muốn gọi Nhan Thính Hoan cùng đi, chỉ bằng tính tình của Nhan Thính Hoan, một khi biết nàng hơn nửa đêm còn chạy tới nơi của Nguyễn Dạ Sênh, không biết cái miệng đó sẽ nói ra thứ kinh thiên động địa gì.


Nàng nghĩ ngợi, nói: "Mình mang chó theo."


"Là chú chó trong sân viện đó? Nhưng nó không sủa người lạ." Lúc Nguyễn Dạ Sênh đi vào sân viện đã cảm thấy rất kinh ngạc, rõ ràng trong sân có một con chó nhưng khi thấy hai cô đi vào, nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn, không hề sủa to.


Nếu đổi là một con chó khác, khi nó cho rằng người đến là trộm, tất nhiên sẽ sủa không ngừng để thông báo với chủ.


"Nó biết mình." Hề Mặc nói: "Nó rất thông minh, chú A Thố dẫn mình đến trước mặt nó nói chuyện, nó hiểu được mình là khách của chú A Thố nên không coi mình là người lạ. Vừa rồi mình và cậu cùng đi vào, nó nhận ra mình, thấy mình dẫn cậu vào nên không sủa, nó cho rằng cậu là bạn mình."


"Vậy thì thật sự quá thông minh." Nguyễn Dạ Sênh hết sức kinh ngạc: "Mình chưa từng gặp chú chó nào thông minh như vậy, như là có linh tính. Nó có tên chứ?"


"Chú A Thố gọi nó là Bảo Lai." Hề Mặc nói: "Chú A Thố là người hái thuốc, chú ấy thường đi vào vùng sâu của Hắc Trúc Câu để hái thuốc, nơi đó có rất nhiều dược liệu quý mà ở ngoài không có, có thể bán được giá rất cao. Mỗi lần đi chú ấy đều dẫn Bảo Lai đi cùng, Bảo Lai giúp chú ấy rất nhiều, ngoài dẫn đường nó còn từng cứu mạng chú ấy, nghe chú A Thố nói, Bảo Lai từng cắn chết con đại xà chiếm chứ khu rừng nguyên sinh bên trong."


"Đại xà?" Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, cảm thấy sống lưng như lành lạnh, cảm giác sự việc được kể lại như thoát ly khỏi cuộc sống chân thật của cô, ngay cả tưởng tượng cũng khó mà tưởng tượng ra: "Hắc Túc Câu theo lời chú A Thố nói, không chỉ có mỗi khu thắng cảnh nơi này, mà còn có một khu vực lớn chưa khai phá ở bên trong?"


"Đúng." Hề mặc nói: "Chính là Hắc Trúc Câu thật sự trong lời đồn, người đi vào sẽ dễ bị lạc rồi chết ở bên trong, khu thắng cảnh Hắc Trúc Câu thật ra vẫn chưa thể gọi là Hắc Trúc Câu."


"Chú A Thố thật lợi hại." Nguyễn Dạ Sênh không ngừng cảm thán: "Vậy mà chú ấy có thể bình an đi ra đi vào một nơi như vậy, Bảo Lai cũng rất lợi hại."


Hề Mặc vốn kiêu ngạo, rất hiếm khi thán phục một người, nhưng sau khi nói chuyện với A Thố Nhật Tắc, từ sâu trong lòng nàng, nàng vô cùng khâm phục người này.


"Tối nay cậu gặp mình, là muốn tâm sự với mình những chuyện này sao?" Nguyễn Dạ Sênh đưa tay chống cằm, cố tình hỏi Hề Mặc.


"... Không phải." Hề Mặc mất tự nhiên phủ định, nói: "Mình muốn nói với cậu chuyện gặp đinh tặc trên đường đi. Việc này rất kỳ lạ, trực tiếp nói chuyện sẽ tốt hơn."


Nguyễn Dạ Sênh thả tay xuống, nét mặt nghiêm túc hơn.


Những cây đinh nằm trên đường như đã chui vào trong lòng nàng, không thể nào rút ra được, vô cùng khó chịu.


Hề Mặc muốn phân tích động cơ của chuyện này, nàng nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Thời điểm rải đinh trên đường, thật sự rất kỳ quái. Gần đây vì quay chương trình thực tế, một ít người của truyền thông cũng được cử đến, dù gì khách mời chương trình cũng là những người có độ nổi tiếng nhất định, hơn nữa nơi đây lại là khu thắng cảnh, cho nên lượng xe lưu thông ra vào thị trấn chắn chắn sẽ không ít, nhưng khi đó xung quanh không có chiếc xe nào khác cán đinh, chỉ có duy nhất chúng ta gặp phải, điều này chứng minh thời gian rải đinh cho đến lúc xe cán phải là không lâu."


Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đều nghĩ đến một điểm: "Mình cũng thấy người rải đinh ở gần đó. Thậm chí mình còn có cảm giác, không biết có phải đối phương là nhắm vào xe của chúng ta và luôn thầm quan sát chúng ta hay không, vì vậy mới có thể rải đinh trước khi chúng ta gần đến nơi để đảm bảo chỉ có mình chúng ta gặp phải, nếu không để chiếc xe nào đó ở trước chúng ta cán đinh, như vậy sẽ vô ích."


Hề Mặc nghiêm túc nói: "Chuyện rải đinh thực chất cũng không mang đến nguy hiểm gì cho chúng ta, hiện giờ chất lượng lốp xe rất tốt mà chất lượng xe bảo mẫu của tổ chương trình càng tốt hơn, cho dù cán phải nhiều đinh cũng sẽ không làm nổ lốp, hơn nữa dựa vào khoảng cách suy xét, cũng đã gần đến thị trấn chứ không phải ở một nơi trước không có thôn sau không có làng."


Nàng đổi câu chuyện, hỏi Nguyễn Dạ Sênh: "Cậu còn nhớ chuyện ném gà chết ở đoàn phim Tuy Đinh không?"


Nguyễn Dạ Sênh gật đầu.


Hề Mặc nói: "Mình cảm thấy chuyện này và chuyện ném gà chết kia, có cùng một tính chất, đều chỉ là hành động nhằm đe dọa và cảnh cáo về mặt tâm lý, để tạo ra một áp lực tâm lý nhất định."


"Hành động đe dọa." Nguyễn Dạ Sênh nhíu mày.


Hề Mặc hỏi cô: "Chuyện ném gà chết và chuyện rải đinh, cả hai chúng ta đều có mặt. Cậu cảm thấy đối phương và nhắm vào cậu, hay là nhắm vào mình?"


"Mình cũng không chắc chắn được, nhưng chuyện này không có gì khác nhau." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nơi rải đinh ở gần thị trấn, nói không chừng đối phương cũng vào thị trấn, trà trộn bên trong người dân, chúng ta cần phải cẩn thận. Mình ở tổ ekip bên kia ít ra là tốt hơn, xung quanh có nhiều người, cậu nếu nhận thấy có chỗ nào không đúng nhất định phải gọi điện cho Thính Hoan."


Nét mặt Hề Mặc trở nên nghiêm trọng, gật đầu.


Hai người ở trong phòng nói chuyện, thời gian chậm rãi trôi đi, Nguyễn Dạ Sênh lấy điện thoại nhìn xem, nhận ra thời gian đã qua rất nhiều.


Hề Mặc cũng nhìn thấy đồng hồ, nói: "Khuya rồi, cậu nên nghỉ ngơi, ngày mai còn phải ghi hình."


Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn nàng, đi đến cửa sổ kéo màn ra, nhìn bên ngoài: "Bên ngoài rất tối, rất lạnh, rất rất lạnh."


Cô liên tiếp nói trời rất lạnh để nhấn mạnh.


Hề Mặc đi qua với cô, cùng nhìn ra bên ngoài.


Nguyễn Dạ Sênh hé mở cửa sổ, gió lạnh bên vào chợt ập vào, Nguyễn Dạ Sênh nhanh đóng lại, hai tay ôm mình, co rúm lại vô cùng đáng thương, nhìn Hề Mặc: "Lạnh quá, điều hòa trong phòng này ấm áp, thoải mái thật, mình không muốn đi ra ngoài chút nào."


Hề Mặc: "..."


Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở mép giường, nhúng nhúng để cảm nhận độ mềm mại và đàn hồi của nệm: "Giờ này là lúc ngoài trời lạnh nhất, gió còn thổi mạnh. Đợi đến sáng, chắc là không còn lạnh như vậy đâu?"


Lúc cô nói chuyện, mắt không hề chớp lấy một cái, cứ thế nhìn Hề Mặc.


Ý tại lời, Hề Mặc sao lại không hiểu.


Nguyễn Dạ Sênh là đang ăn vạ, không muốn đi.


Lát sau, Hề Mặc đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, nhìn cô nói: "Nếu không, tối nay cậu ngủ lại đây?"


"Vậy chắc không được." Nguyễn Dạ Sênh còn giả vờ: "Mình thấy bên cạnh còn một căn phòng, mình ngủ ở đó được không?"


Hề Mặc nói: "Phòng bên cạnh đã khóa, cậu không nhớ Trương Chi Thấm đã nói chuyện này sao? Là phòng chú A Thố để lại cho bạn mình."

Nguyễn Dạ Sênh sao không nhớ nhưng cô lại làm ra vẻ, giật mình bất ngờ: "Phải ha, suýt nữa mình quên mất. Vậy phải sao đây? Bên cạnh không ở được, bên ngoài trời lạnh như vậy mình không muốn đi ra"


Cô vừa nói vừa cởi đi áo ngoài: "Chỉ có thể ngủ chỗ này?"


Hề Mặc: "..."


Nguyễn Dạ Sênh cởi đồ, Hề Mặc tự giác khắc chế, mượn việc rót nước mà xoay người sang nơi khác.


Nàng cầm ly nước hồi lâu nhưng chưa thấy nàng uống lần nào, sau đó nghe thấy giọng nói Nguyễn Dạ Sênh ở phía sau vọng đến: "Hề Mặc."


Hề Mặc quay lại nhìn, thấy Nguyễn Dạ Sênh đã nằm gọn trong chăn, cởi chỉ còn lại duy nhất đồ lót mềm mại bên trong, nhìn nàng nói: "Mình không mang theo đồ ngủ, cậu cho mình mượn một bộ được không?"


Tóc dài của Nguyễn Dạ Sênh hơi xoăn, rối loạn trên vai, bao nhiêu phong tình vạn chủng đều nằm ở đó.


Hề Mặc vội thu mắt, cầm lấy một bộ đồ ngủ khác của mình, đưa đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh.


Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, đem đồ ngủ vào trong chăn, ở trong chăn thay đồ ngủ. Vì động tác của cô, chăn bị xốc lên một phần, lộ ra một phần đôi chân dài, làn da trắng như sữa, trơn bóng và mềm mại.


Nâng chân, câu chân, đó không phải là câu chân.


Mà là câu hồn.


"Sao vừa rồi cậu chưa mặc đồ mà đã nằm vào?" Hề Mặc hoảng sợ, cuống quít xoay mặt đi.


Nét mặt Nguyễn Dạ Sênh lại rất vô tội: "Mình có mặc mà, mặc quần lót, hiện giờ lại mặc quần ngủ của cậu thì có vấn đề gì? Mình không thể mặc quần dài vừa rồi đi ở ngoài mà nằm vào, cậu là người ở sạch, mình sợ cậu đánh chết mình."


Hề Mặc: "..."


... Quần lót cái gì, cậu lại có mặt mũi nói ra.


Hề Mặc cảm thấy mình như sắp điên rồi.