Hai người họ vừa đi khuất thì Hàm Yên không thể chịu đựng được nữa, mất lực khuỵu xuống, Nhĩ Thái nhanh mắt phát hiện đưa tay đỡ nàng hấp tấp hỏi:
- Hàm Yên, muội sao vậy?
- Cổ chân…Cổ chân của muội đau quá – Hàm Yên không chịu được rên lên đau đớn.
Nhĩ Thái biến sắc, vội vàng ngồi xuống, cẩn thận nhẹ chạm vào cổ chân của Hàm Yên dù rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cho nàng đau đớn, nhíu chặt mày, khẽ rên:
- A…
- Để ta đi mời Hồ thái y – Nhĩ Khang cũng lo lắng đề nghị, vội vàng chạy vào cửa. Nhĩ Thái và Tử Vy thì cẩn thận đỡ Hàm Yên vào phòng.
Nhĩ Thái thật sự rất khẩn trương nhìn Hồ thái y băng bó cổ chân cho Hàm Yên, luôn miệng hỏi thăm, khiến cho Nhĩ Khang cảm thấy quá phiền mở miệng nhắc nhở:
- Nhĩ Thái, đệ đừng hỏi nữa, để Hồ thái y tập trung băng bó cho Hàm Yên.
Nhĩ Thái cũng thấy mình đang làm phiền Hồ thái y băng bó, bất đắc dĩ ngậm miệng lại, lo lắng đứng một bên nhìn chăm chú, thần sắc nghiêm túc lo lắng chẳng che giấu được.
- Sao con cũng nghịch ngợm như Tiểu Yến Tử vậy chứ? – Hoàng Thượng nhăn mày nghiêm khắc trách cứ Hàm Yên.
Tất nhiên Hàm Yên không thể nói cho tình hình thực tế với Hoàng Thượng chỉ đành cúi đầu nhận lỗi:
- Con biết sai rồi, lão gia, người quay về nghỉ ngơi đi ạ.
Vết thương của Hàm Yên không nghiêm trọng lắm, Hoàng Thượng cũng không lưu lại nữa.
Đợi Hoàng Thượng vừa rời đi, Nhĩ Thái không chờ đợi được, liền ngồi sụp xuống, khẽ chạm vào cổ chân đã băng bó của Hàm Yên, mày nhíu rất chặt, nhẹ giọng hỏi:
- Hàm Yên, muội có đau không?
Biểu hiện của Nhĩ Thái thật sự quá mức, thấy Nhĩ Khang và Tử Vy đang mỉm cười trêu cợt nhìn nàng, gương mặt của Hàm Yên hơi đỏ lên ngượng ngùng, đưa tay kéo hắn nói:
- Muội không sao, huynh đừng làm như vậy, mau đứng lên đi.
Nhĩ Thái thuận thế đứng lên nhưng ánh mắt vẫn lo lắng dừng trên vết thương chân của Hàm Yên, Hàm Yên ngượng ngùng né tránh ánh mắt của Nhĩ Thái.
Lúc này, Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử vội vàng chạy vào đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Bọn họ sau khi nói rõ nỗi lòng với nhau, tay trong tay quay về thì nghe tin, vội vàng chạy tới hỏi thăm.
- Hàm Yên, cổ chân muội có sao không? Cũng trách ta sơ ý – Tiểu Yến Tử tự trách.
- Không sao, muội bị trật chân nhẹ chỉ cần nghỉ hai ngày là không sao, đổi lại hai người hòa hảo, có lợi mà – Hàm Yên mỉm cười trấn an Tiểu Yến Tử.
Thấy gương mặt của Tiểu Yến Tử đỏ rần, khó lắm mới thấy biểu hiện tiểu nữ nhi của nàng, ai nấy đều cười rộ lên, Nhĩ Khang còn có tâm tình đùa giỡn:
- Trên đường đi thật náo nhiệt nha, vừa có nhím vừa có ong nữa.
Mọi người cười vang, tiếng cười vang vọng khắp phòng, dường như mừng cho người có tình thành đôi.
Từ lúc Hàm Yên bị thương, dường như Nhĩ Thái rất khẩn trương, lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác, nàng đi một bước Nhĩ Thái phải đỡ từng bước mới chịu.
- Rất quan tâm nha, Nhĩ Thái rất lo lắng cho muội đó – Tiểu Yến Tử trêu chọc.
- Nhĩ Thái thật sự là nam tử tốt, đáng cân nhắc đó – Tử Vy cũng nói.
Nói Hàm Yên chưa từng cảm động thì không đúng, đáy lòng của nàng như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt của nàng đặt trên người của Nhĩ Thái tần suất càng ngày càng nhiều, có ao ước khát khao, cũng có tiếc nuối bởi nàng chưa từng quên chân mệnh thiên nữ trong đời của Nhĩ Thái sắp xuất hiện rồi. Một lần, hai lần Nhĩ Thái không để ý nhưng nhiều lần như vậy hắn liền phát hiện, khó hiểu hỏi:
- Hàm Yên, muội sao vậy? Sao lại cứ nhìn huynh, muội có đau ở đâu không?
- Không có, muội không có đau ở đâu hết, chân muội đã hết đau rồi, huynh đừng khẩn trương như vậy – Hàm Yên trả lời.
- Không khẩn trương sao được chứ? Muội trước giờ sức khỏe yếu đuối, ta thân làm huynh trưởng phải quan tâm muội nhiều hơn – Nhĩ Thái bâng quơ đáp lại.
Nhưng một tiếng “huynh trưởng” này đã đánh thức Hàm Yên, tự nhắc nhở bản thân: “Hàm Yên, mày đừng ngốc nữa, nam nhân này không thuộc về mày, hắn là huynh trưởng, chỉ có thể là huynh trưởng thôi” rồi cố gắng quên không suy nghĩ nhiều nữa. Thực tế, thì vẫn có chút gì nhói đau, vẫn có cái gì đó âm thầm lưu lại trong tận sâu đáy lòng mà chính bản thân Hàm Yên cũng không hay biết.
Hàm Yên mãi chìm đắm trong tâm sự của bản thân, cho đến hôm đó ngoài đường nhìn thấy hội đình, long lân nhảy múa đầy đường, người dân ồ ạt đẩy xô nhau, nàng mới nhớ đến bản thân đã quên một chuyện rất quan trọng. Sắc mặt chợt biến đổi rất khó xem, tuy nàng chỉ vừa tới đây mấy tháng thôi, Hàm Yên lại có nhiều điều vương vấn, kiếp trước nàng chỉ có một mình đến đây lại có Tử Vy, Tiểu Yến Tử và bọn người Vĩnh Kỳ. Dù nàng thật sự rất rõ Tiểu Yến Tử và Tử Vy không hề nguy đến tính mạng, nhưng nàng cũng không nỡ nhìn bọn họ bị thương, phải làm sao mới tốt đây. Vì thế, Hàm Yên bất chợt thốt lên:
- Hay là chúng ta tránh xa một chút, đám đông xô đẩy cẩn thận bị thương.
- Cái gì chứ? Phía trước xem ra rất náo nhiệt đó – Tiểu Yến Tử là người đầu tiên phản đối.
- Đúng vậy, ta cũng muốn cảm thụ chút náo nhiệt này – Hoàng Thượng hiếm khi hưởng ứng.
- Nhưng… - Hàm Yên muốn phản bác lại không biết làm sao nói ra lời, lẽ nào nói rằng nàng biết hôm nay nàng sẽ gặp ám sát sao? Sợ nói ra chưa chắc có người tin mà còn bị nghi ngờ nữa.
Hoàng Thượng mỉm cười trêu chọc:
- Con bé này, sao hôm nay lại nhiều lời như vậy chứ? Giống như bà cụ non.
- Đúng vậy, chúng ta đi xem múa lân thôi – Tiểu Yến Tử không chờ đợi được nữa, kéo Hàm Yên chen lấn đến gần nhìn cho rõ, mặc kệ nàng la lên phản đối:
- Tiểu Yến Tử, muội không đi, muội… - Hàm Yên vẫn chưa hết câu đã nghe có tiếng la lên:
- Có thích khách, có thích khách.
Nghe vậy, Hàm Yên nhắm chặt mày, đáy lòng thầm thở dài nàng vẫn không thể thay đổi số phận sao, nhưng không để nàng có thời gian nghĩ nhiều, kiếm của thích khách đã chém tới, nàng vội vàng né tránh. Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ nãy giờ vẫn theo sau nàng và Tiểu Yến Tử tất nhiên rút kiếm chống trả, bảo hộ hai người bọn họ. Bỗng biến cố xảy ra, Hàm Yên phát hiện có kẻ sau lưng muốn đánh lén mà Nhĩ Thái không hề phát hiện, nàng dường như không suy nghĩ gì cả chắn trước người của hắn, mũi kiếm tàn nhẫn đâm vào bụng của nàng, gương mặt nàng lập tức trắng nhợt không còn chút máu, cắn môi kìm nén đau đớn, mi mắt nhíu chặt lại. Tự nhiên bị người đẩy một cái, Nhĩ Thái kinh ngạc quay người lại thấy Hàm Yên tay ôm bụng đang từ từ ngã xuống, hắn liền đưa tay đỡ nàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt khó coi của nàng, bụng nàng đầy máu loang lổ ướt cả một mảng trang phục, lập tức đoán được xảy ra chuyện gì, kinh hoảng hô lên:
- Hàm Yên… Hàm Yên… - Thật sự chưa bao giờ hắn có cảm giác đau thấu tận tim gan như lúc này, lại tràn đầy hoảng hốt lo sợ, ánh mắt đỏ lên, đầu óc trống rỗng không biết nên làm sao, một điều chưa từng xảy ra với thiên chi kiêu tử, niềm tự hào của gia tộc như hắn.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử quay đầu nhìn lại, tất nhiên cũng nhìn thấy Hàm Yên bị thương nằm trong vòng tay của Nhĩ Thái, họ vội đến gần giúp cho hắn, vừa đánh vừa di chuyển đến chỗ an toàn. Khó khăn lắm mới tới chỗ gốc cây lớn, lại thấy Tử Vy cũng bị thương nặng.
- Tử Vy, tỉ / muội sao rồi? – Hàm Yên và Tiểu Yến Tử đồng thanh hỏi, trong ánh mắt rươm rướm lệ, đáy lòng sốt ruột như bị đặt trên lò lửa đốt.