Hàm Yên bồi Hoàng Thượng một lát sau đó mới quay về gần tới cửa phòng, đã nghe Tiểu Yến Tử và Tử Vy đang tâm sự, đẩy cửa vào, mỉm cười trêu chọc:
- Ngũ tẩu, Phúc phu nhân, hai người đang nói gì thế?
Hai người họ vừa nghe Hàm Yên gọi vậy liền đỏ rần cả mặt lên ngượng ngùng, e thẹn tới nỗi chạy tới chọc lét Hàm Yên đùa giỡn:
- Cho muội trêu chọc chúng ta nè.
- Bỏ qua cho muội đi, đi mà – Hàm Yên nghiêng người, trái tránh phải né, cười đến chảy cả nước mắt, luôn miệng xin tha.
Đùa giỡn mệt mỏi rồi, cười đủ rồi, bọn họ mới dừng lại từ từ nói chuyện tâm sự.
- Hai người cứ nói xem, Vĩnh Kỳ bị làm sao vậy, tự nhiên lại nói mấy chuyện như vậy, làm cho ta rối cả lên, mọi thứ đều đảo lộn – Tiểu Yến Tử nằm dài trên giường than thở.
Hàm Yên cũng nằm xuống bên cạnh, nhỏ giọng khuyên:
- Mấy chuyện tình cảm này vốn đã rắc rối rồi mà, tỉ cứ từ từ nghĩ thật kĩ thôi.
Tiểu Yến Tử úp mặt xuống gối, tiếp tục than ngắn thở dài:
- Đúng là rắc rối mà, hai người nói xem, có phải Vĩnh Kỳ đang đùa giỡn không?
Tử Vy ngồi xuống bên giường, nhăn mày hơi trách cứ:
- Tiểu Yến Tử, sao tỉ lại nói như vậy? Nói thật, muội có chút lo lắng, vốn lúc ban đầu muội định nếu như lão gia đã thích tỉ như vậy thì cứ để như vậy, hay là nói với Người hai chúng ta là tỉ muội ruột thịt cũng không sao. Thời gian qua, Vĩnh Kỳ cũng như Nhĩ Khang tìm mọi cách muốn đưa chúng ta về vị trí cũ, chính là có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh tỉ. Nhưng Nhĩ Khang may mắn hơn Vĩnh Kỳ, được muội đáp lại. Vĩnh Kỳ làm bao nhiêu việc cho tỉ như vậy, mà tỉ còn nghi ngờ tình cảm của huynh ấy, muội thật sự cảm thấy không đáng thay cho huynh ấy đó.
Lúc này, Tiểu Yến Tử lại thở dài thườn thượt:
- Muội nói như vậy, ta thực sự cảm thấy bản thân có lỗi với Vĩnh Kỳ - Càng nghĩ càng phiền, Tiểu Yến Tử liền chuyển chủ đề - Không nói chuyện của ta nữa. Hàm Yên, cứ nói chuyện của ta và Tử Vy, sao không nói chuyện của muội đi, muội có cảm tình với ai không?
Hàm Yên mỉm cười lắc đầu nói:
- Tiểu Yến Tử, tỉ chuyển chủ đề cũng phải lựa chọn đối tượng chứ. Muội trước giờ đều bị nhốt trong thâm cung, giờ quen với mọi người mới có thể ra ngoài tiếp xúc nhiều người nhưng quanh quẩn cũng có nhiêu người đó thôi, có gặp ai khác để suy nghĩ mấy chuyện tình cảm trai gái này chứ.
- Nhĩ Thái đó, ta thấy hai người cũng hợp lắm mà – Tiểu Yến Tử bất chợt thốt lên.
- Nhĩ Thái, cái gì chứ? Giữa hai người bọn muội không có gì cả - Hàm Yên lập tức phản bác.
Tử Vy suy ngẫm một lát cũng thấy đúng nói:
- Ta cũng thấy Nhĩ Thái hợp với muội, một văn võ song toàn, một tài nữ tuyệt sắc, hai người xứng đôi lắm.
- Tỉ cũng nói Nhĩ Thái văn võ song toàn sao lại có tình cảm với một cách cách thất sủng kém cỏi như muội chứ - Hàm Yên mỉm cười không để ý lắm, huống chi người trong số mệnh của Nhĩ Thái sẽ sớm xuất hiện thôi, nàng thầm tự nhủ.
- Nhưng… - Tiểu Yến Tử muốn phản bác lại bị Tử Vy kéo tay, lắc đầu có ý ngăn cản, mấy chuyện này người ngoài bọn họ nói nhiều quá không thích hợp, hơn nữa Nhĩ Thái cũng chưa từng có biểu hiện gì với Hàm Yên cả, chính bọn họ cũng mịt mờ không rõ, có khi nào bọn họ đã đoán sai.
Hàm Yên biểu hiện không quá để ý nhưng có lẽ cuộc nói chuyện thực sự để lại chút gì đó ở đáy lòng của nàng, khiến cho nàng mỗi lần nhìn thấy Nhĩ Thái có chút cảm giác ngượng ngùng, cứ muốn né tránh, lâu lâu khi Nhĩ Thái không để ý lại xuất thần nhìn hắn, suy nghĩ bay xa.
Hàm Yên phải cảm thán sức mạnh của kịch bản phim quá lớn, Vĩnh Kỳ cứu Thái Liên bán mình chôn cha kích thích Tiểu Yến Tử ghen tuông bộc phát. Đáng lẽ nàng có thể ra tay ngăn cản nhưng lại nghĩ đây vốn là cơ hội để Tiểu Yến Tử hiểu rõ tình cảm của bản thân, xác định quan hệ giữa Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử. Chuyện của bọn họ nàng không thể cũng không tiện xen vào, lỡ đâu nàng thay đổi cái gì lại gây ra hiệu ứng bươm bướm gì đó. Tuy nhiên, Hàm Yên vẫn vào thời gian thích hợp đưa ra chút lời khuyên. Thấy hôm đó, Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ vì việc Vĩnh Kỳ cùng Thái Liên cưỡi chung ngựa tranh cãi rất lớn, Vĩnh Kỳ còn tức giận đến nỗi chọc cho Nhĩ Khang, Nhĩ Thái mặc kệ bỏ đi. Hàm Yên từ đằng xa nhìn thấy, đi tới vỗ vào vai hắn, Vĩnh Kỳ bực dọc hất tay ra, khó chịu hỏi:
- Không phải hai người đi rồi sao? Hai người… - Muốn mở miệng mắng người nhưng khi quay lại thấy Hàm Yên lại vội thu lời, vẻ mặt còn khó coi nhưng vẫn hạ thấp thanh âm nói – Hàm Yên, là muội sao? Ta tưởng là hai người kia.
- Ngũ ca, muội biết huynh đang không vui nên mới muốn nói chuyện với huynh thôi – Hàm Yên mỉm cười dịu dàng, giải thích cho sự có mặt của mình ở đây.
Lảng tránh ánh mắt của Hàm Yên, Vĩnh Kỳ chối:
- Huynh đâu có chuyện gì.
- Ngũ ca, hôm nay muội đến chính là để gỡ rối cho huynh, thật sự muội không biết huynh đang tức giận điều gì? – Thấy Vĩnh Kỳ muốn phản bác, Hàm Yên lại tiếp tục lên tiếng cắt ngang – Huynh không cần nói, chỉ cần nghe muội là được. Tiểu Yến Tử rõ ràng đang ghen huynh không nhìn thấy sao, huynh còn chấp nhặt với hành động giận dỗi của Tiều Yến Tử làm gì chứ. Nữ tử bọn ta trong mắt rất hẹp, tình cảm chỉ có thể chấp nhận hai người, Thái Liên xuất hiện làm dấy lên cảnh báo trong lòng của Tiểu Yến Tử, khiến tỉ ấy mặc cảm tự ti nhất là thân phận của huynh, tỉ ấy cảm thấy bản thân không xứng với huynh. Mọi cảm xúc giận dữ, hành động trút giận lên người của huynh không phải chứng tỏ Tiểu Yến Tử yêu thích huynh nhiều như thế nào sao?
Vĩnh Kỳ lúc đầu bực bội giận dữ nghe những lời này thần sắc dần dần trấn tĩnh lại, trong lòng suy ngẫm kĩ càng, nhất thời im lặng. Hàm Yên cũng không trông mong nhận được câu trả lời, tiếp tục nói:
- Chuyện Thái Liên muội sẽ giúp huynh sắp xếp, việc của huynh là nói chuyện thật tốt với Tiểu Yến Tử - Rồi quay người đi, từ sau lưng truyền đến thanh âm cảm kích của Vĩnh Kỳ:
- Hàm Yên, đa tạ muội.
Chẳng quay người lại, Hàm Yên vẫn vừa bước đi vừa trả lời:
- Không có gì, huynh là ca ca của muội mà – Một câu nói đơn giản lại bao hàm nhiều ý nghĩa, ánh mắt Vĩnh Kỳ nhìn theo bóng lưng tràn đầy cảm động, từ đáy lòng cảm thấy cảm kích nhiều đến nỗi không biết làm sao nói ra, chỉ ghi nhớ lại đợi một cơ hội nào đó sẽ đền đáp nàng.
Thực hiện lời hứa, ngay sáng hôm sau, Hàm Yên đã đưa lộ phí và sắp xếp người đưa Thái Liên đi Bắc Kinh nương nhờ người thân. Vĩnh Kỳ thì gấp gáp muốn giải thích với Tiểu Yến Tử nhưng Tiểu Yến Tử cứ luôn tránh né không thèm để ý hắn. Nhìn thấy họ, Hàm Yên thật bất đắc dĩ, lẽ nào phải như kịch bản phim Tiểu Yến Tử bị thương thì mới hòa giải được sao, nàng không muốn xảy ra như vậy đâu. Cho nên khi Tiểu Yến Tử muốn giành ngựa, Hàm Yên liền lập tức đoán được nàng định làm gì, vội vàng bước lên giành lấy dây cương, ngăn cản:
- Tiểu Yến Tử, tỉ định làm gì, tỉ không biết cưỡi ngựa mà.
Tiểu Yến Tử đang tức giận làm sao để ý đến lời của Hàm Yên, lòng tràn đầy uất ức vô ý thức đẩy nàng một cái, Hàm Yên quá vội vàng lại bị đẩy một cái, không thể giữ thăng bằng, cứ thế ngã xuống đất. Mọi việc xảy ra quá nhanh, đợi họ phản ứng thì Hàm Yên đã ngã trên đất, vội vàng chạy tới đỡ nàng đứng lên, Nhĩ Thái gấp gáp hỏi:
- Hàm Yên, muội có sao không?
Được đỡ đứng dậy, Hàm Yên đã cảm giác được sự nhói đau truyền đến từ cổ chân, hơi hơi nhíu mày nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc, nàng nắm chặt tay của Tiểu Yến Tử mới chạy đến đỡ nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Tiểu Yến Tử, coi như vì muội, tỉ bình tĩnh nghe Ngũ ca giải thích rõ ràng được không?
Hành động vô ý làm cho Hàm Yên bị ngã khiến cho Tiểu Yến Tử rất ân hận, thế mà Hàm Yên còn muốn giúp cho nàng, nàng không nỡ phản bác Hàm Yên, thêm nữa mọi ánh mắt nhìn nàng đều tràn đầy lo lắng, Tiểu Yến Tử thỏa hiệp, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Vĩnh Kỳ gật đầu, nói lời cảm tạ với Hàm Yên rồi nghiêm túc kéo Tiểu Yến Tử đi tìm một nơi yên tĩnh trò chuyện, Tiểu Yến Tử dùng dằng đôi chút rồi cũng thuận thế để bị kéo đi.