Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 681




Lúc đó U Quân nói với tôi câu này, khoé miệng cười nhạt giống như đang nói thật lại giống như đang nói dối. Mặc dù tôi rất muốn gặp Ánh Nguyệt, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng ghê tởm của U Quân như vậy, nếu không phải đang mắc kẹt cùng một chỗ với anh ta, thì chỉ với bản lĩnh của anh ta, tôi sẽ xem anh ta còn có thể đem Ánh Nguyệt của tôi giam giữ đến khi nào!

“Được, trước tiên anh đem cái da mặt ghê tởm này của anh xuống ngay cho tôi, tôi liền đáp ứng với anh, cùng anh chung sống thật tốt.”

Lúc tôi nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm U Quân, nếu ánh mắt của tôi có thể hóa thành một thanh đao, tôi đã sớm đem U Quân chém thành nghìn mảnh!

“Em ghét tôi như vậy sao? Khuôn mặt này của tôi, lúc trước chính là vì em mới trở nên như vậy, nếu như không phải để cho em thích thì tôi đã không đội cái lớp da này trên đầu mấy nghìn năm nay.

Hiện tại, U Quân thật sự đã coi tất cả những lời tôi mắng mỏ anh ta là không khí, sau khi tôi mắng anh ta như vậy, anh ta một chút phản ứng cũng không có, còn cúi đầu hôn lên môi tôi, nắm lấy tay tôi, căn bản không cho tôi phản kháng, hôn lung tung rồi lại nói với tôi: “Em có biết không, lúc em ở bên cạnh tôi, đến lúc em không ở bên cạnh tôi nữa, mỗi giây tôi đều luôn nghĩ đến em. Cho dù hiện tại em đang ở bên cạnh tôi, tôi cũng rất nhớ em, đem trái tim của em cho tôi được không? Tôi muốn trái tim em thuộc về tôi.”

U Quân nói xong, trực tiếp dùng răng cắn vào quần áo của tôi, dùng sức xé, mở cái áo trên vai tôi, hơn phân nửa ngực tôi hoàn toàn lộ ra trước mắt anh ta, sau đó anh ta liền dán mặt vào ngực trái của tôi, giống như đang nghe xem con tim tôi, sau đó lại lầm bầm một mình: “Nhưng trong thân thể em không có trái tim, trong lòng của em cũng không có tôi, tôi thật sự rất muốn em, thân thể của em là của tôi, là của tôi, tôi rất muốn em.” Nói xong, lại trực tiếp kéo quần áo trên người của tôi xuống.

Tiếng quần áo của tôi bị xé ra, nó giống như một tia sấm sét bùng nổ trong đầu tôi. Tôi thật sự vất vả mới thoát ra khỏi U Quân, làm sao có thể lại muốn cùng anh ta dính vào nhau lần nữa! Anh ta lại đê tiện như vậy, ngày trước tôi sống cùng anh ta, hiện tại nhớ ra, giống như là ăn phải phân thật khổ sở, mà nếu như tôi bị anh ta quấn lấy, vậy sau này tôi coi như xong rồi!

Lúc U Quân bắt đầu động thủ, tôi dùng sức duỗi tay để đẩy anh ta ra, lại muốn đem huyền băng ở sau lưng xả xuống người anh ta, hơn nữa trong miệng dùng sức mắng: “Kiếp trước anh bị thiếu tình yêu hay sao? Cho nên mới dây dưa với tôi như vậy. Anh mau buông tôi ra, bằng không tôi sẽ càng thêm chán ghét anh!”

Nhưng mặc kệ tôi cố gắng như thế nào, huyền băng này vẫn bám chặt trên lưng tôi, kéo thế nào cũng không nhúc nhích, giống như một tảng băng dính chặt vào tủ lạnh, pháp lực vào lúc này tất cả đều không dùng được! Dựa vào sức lực hiện tại, tôi căn bản không có cách nào lấy huyền băng trên lưng xuống. Tuy rằng Liễu Liệt Vân hiện tại rất nghe lời của U Quân, nhưng mà lúc này tay của U Quân đã sờ tới trên đùi của tôi, tôi vẫn là nhịn không được lớn tiếng hô tên Liễu Liệt Vân, hiện tại cũng chỉ có Liễu Liệt Vân có thể ngăn cản U Quân, tên quái vật chết tiệt này!

Tôi đối với Liễu Liệt Vân không có quá nhiều kỳ vọng, nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là ngay khi U Quân gắt gao nắm lấy bàn tay tôi đang đánh vào anh ta, nhanh chóng đè xuống trên người tôi, Liễu Liệt Vân bỗng nhiên từ phía sau đi tới, hô một tiếng: “U Quân.”

“Cút ra ngoài!”

U Quân đầu không ngoảnh lại, quần áo trên người anh ta còn chưa cởi ra khỏi người hiện tại Liễu Liệt Vẫn tiến vào, anh ta trực tiếp dùng tay áo che đi hơn phân nửa cơ thể đang lộ ra của tôi, không để cho Liễu Liệt Vẫn nhìn thấy thân thể tôi.

“Ánh Nguyệt đang tìm anh, con bé đã ba ngày không gặp anh rồi, hình như vừa rồi em đã nhìn thấy em ba của em đã đi vào.”

Khi U Quân nghe thấy tên của Niệm Niệm, bởi vì bị Liễu Liệt Vân cắt ngang mà trên mặt của đang không thoải mái của anh ta liền hòa hoãn xuống một chút. Nhưng mà khi nghe Liễu Liệt Vân nói đến tên Liễu Long Đình, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Liệt Vân một cái: “Anh ta không sợ chết sao?”

“Không biết, có lẽ em ba của em đã đoán ra được kế hoạch của em, là sẽ lợi dụng dẫn Nữ Hi tới đây, chỉ là muốn biết được chúng ta đem Niệm Niệm giấu ở nơi nào mà thôi.

Vừa rồi U Quân nói cái cửa địa ngục này kỳ thật là có bàn cờ thông với động Hoa Tư, bàn cờ núi này cách cửa địa ngục dưới chân núi Vân Hải, một ở phía đông, một ở phía tây, cho dù trước kia tôi chưa từng biết có cái động này, nhưng nghe U Quân nói như vậy, tôi mới ý thức được cái động này khổng lồ cỡ nào.

“Hiện tại Niệm Niệm đang ở bên cạnh, bệnh cũ của con bé lại tái phát, con bé không nhìn thấy anh, đợi một chút lại khóc lóc muốn tìm anh. Nếu nhìn thấy anh ở đây cùng với Nữ Hi có hành động như vậy, sau này đoán chừng sẽ sợ anh đấy.”

Liễu Liệt Vân thấy U Quân cũng không dự định bước xuống khỏi người tôi, vì thế lại nói thêm vài câu về Niệm Niệm. Nếu Liễu Liệt Vân lúc này nói chuyện khác, chỉ sợ U Quân hiện tại đã nổi giận với cô ta rồi. Nhưng vừa nói đến Niệm Niệm, U Quân giống như đã thay đổi thành con người khác vậy, nhìn tôi một cái, vội vàng từ trên người tôi đứng lên, hơn nữa còn đem quần áo của tôi kéo lên.

Tôi nhìn động tác này của anh ta, nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng nôi, tôi vẫn cho rằng U Quân không sợ trời không sợ đất, ngay cả chết cũng không sợ, ai cũng không thể khống chế anh ta, nhưng khiến cho tôi không thể ngờ được rằng, anh ta chỉ nghe thấy Liễu Liệt Vân nói mấy câu tới chuyện của Ánh Nguyệt thì lập tức trở nên thành thật và ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Chẳng qua lúc từ trên người tôi đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của tôi nhìn chằm chằm anh ta, anh ta tựa hồ cũng không muốn để cho tôi nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, vì thế lại hướng về phía tôi cười lạnh, vừa rồi mới nói với tôi những lời tốt đẹp, toàn bộ sự quan tâm đối với Niệm Niệm hiện tại đều bị nụ cười lạnh lùng trên mặt anh ta che giấu, một tay nắm cằm tôi, nói với tôi: “Em hãy chết tâm đi, chỉ cần tôi chưa chết, tôi sẽ không bao giờ đem Niệm Niệm giao cho em.”

U Quân thật là một người diễn xuất kém cỏi, rõ ràng chính là rất quan tâm Niệm Niệm, rõ ràng đối với tôi căn bản cũng không có chết tâm, nhưng anh ta còn muốn giả bộ cái dáng vẻ tội ác tày trời đối mặt với tôi.

“Anh không cảm thấy anh như vậy rất mệt sao? Vì hai mẹ con chúng tôi mà bôn ba lao lực như vậy, còn thay tôi nuôi con gái, vì cái gì không buông bỏ cơ chứ? Tôi đáp ứng với anh, chỉ cần anh buông bỏ, hơn nữa đem con gái trả lại cho tôi, chúng tôi từ nay về sau không có nợ nần gì với anh, mỗi người có cuộc sống riêng, chẳng lẽ so với việc khi chúng ta gặp mặt sẽ không đánh thì giết chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Hiện tại tôi mượn cơ hội tình cảm của U Quân đối với Niệm Niệm, muốn khuyên bảo U Quân, bất quá lúc này còn chưa đợi U Quân nói chuyện, ngược lại Liễu Liệt Vân đứng ở một bên, hừ lạnh với tôi một tiếng: “Là cô nợ chúng tôi, dựa vào cái gì để cho chúng tôi thành toàn cô. Cô đã từng ăn thịt thối ghê tởm sao, cô đã từng hút qua tinh khí của chuột sao? Cô và Liễu Long Đình đuổi theo chúng tôi hai năm nay, cô căn bản cũng không biết tôi cùng U Quân sống khổ sở đến mức nào. Chúng tôi đem nhưng thứ tốt nhất cho con gái cô, không để cho con gái cô đụng phải một chút bẩn thỉu, bây giờ một câu buông bỏ liền đem con gái trả lại cho cô, thanh toán xong xuôi với U Quân, cô đem tôi và U Quân hại thê thảm như vậy, chúng tôi dựa vào cái gì đem Niệm Niệm trả lại cho cô!”

Liễu Liệt Vân nói lời này có chút kỳ quái, con của cô ấy rõ ràng là bị U Quân giết chết dựa theo đạo lý mà nói cô ấy căn bản không có khả năng có tình cảm với Ánh Nguyệt, ước gì U Quân buông tha cho Ánh Nguyệt, hai người bọn họ sẽ cùng nhau chung sống. Nhưng tôi không ngờ được rằng Liễu Liệt Vân hiện tại lại chủ động giúp U Quân nói chuyện, để U Quân giữ lại Ánh Nguyệt. Tôi suy nghĩ mục đích trong đó, có thể là cô ta hận U Quân đã giết con của mình, tất cả đều chuyển đến trên người tôi và Ánh Nguyệt.

U Quân rất là thông minh, sau khi anh ta nghe Liễu Liệt Vân nói như vậy, lập tức nâng đuôi mắt lên liếc nhìn Liễu Liệt Vân, tựa hồ như hiểu được Liễu Liệt Vân nói lời này có ý gì, nhưng anh ta cũng không có vạch trần mà đưa tay xoay mặt tôi sang bên cạnh, sát gần tai tôi, nói với tôi: “Nghe thấy chưa? Là Liễu Liệt Vân không muốn buông tha cho hai mẹ con em, ngay cả cô ta cũng không muốn buông tha cho em, tôi lại càng không muốn buông tha cho em. Nữ Hi, em nghe cho rõ đây, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ cùng em đấu đến cùng, đấu đến khi em sợ mới thôi, đấu đến khi giữa em và tôi, một bên phải chết thì mới thôi.”

“Vậy bây giờ anh để Liễu Liệt Vân tốn hết tâm tư lừa gạt tôi tới đây, chính là vì cùng tôi nói mấy lời vô dụng này sao?” Tôi chán ghét hỏi một câu với U Quân.

Bên tai tôi truyền đến tiếng cười hừ của U Quân: “Đương nhiên là không phải, lừa em tới đây tự nhiên là vì máu của em, máu của em có thể giúp công lực của tôi tăng nhanh chóng. Em sẽ không thật sự cho rằng tôi đối với em còn có bao nhiêu tình cảm đó chứ!”

U Quân nói xong lời này, tôi chỉ cảm thấy cổ của tôi bị hai hàng răng lạnh lẽo cắn mạnh vào, chẳng qua U Quân còn chưa dùng sức cắn vỡ mạch máu trên cổ tôi thì một thanh trường kiếm, nhanh chóng bay qua mặt tôi, hướng trên đỉnh đầu U Quân, mạnh mẽ đâm vào!