Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 680




Mùi này của phượng hoàng rất quen thuộc, nhưng tôi nhất thời lại không chắc chắn đây có phải là phát ra từ trên cơ thể của Phượng Tố Thiên hay không, bởi vì luồng khí tức này tuy rằng nói là khí của phượng hoàng, nhưng lại không hoàn toàn giống như là mùi phát ra trên thân thể Phượng Tố Thiên.

Mấy người chúng tôi đứng trong lớp sương mù đen tối này, hơn nữa, lớp sương mù này càng lúc càng dày hơn, thậm chí tràn ngập ra phân nửa núi Vân Hải.

Đây rốt cuộc là bao nhiêu cửa vào mới có thể tuôn ra nhiều âm khí mãnh liệt như vậy. Ban đầu tôi còn tưởng rằng đây là cửa vào địa ngục, cũng không phải rất lớn, nhưng lúc này âm khí tràn ngập ra, đột nhiên cảm thấy mọi thứ có thể không đơn giản như tôi nghĩ.

“Hi Hoàng cẩn thận.” Hư nhắc nhở tôi, bởi vì âm khí này thật sự quá nồng đậm, nồng đậm đến nỗi mấy người chúng tôi cho dù đứng chung một chỗ cũng đều không có cách nào nhìn thấy lẫn nhau, cũng bao phủ khí tức lên trên người chúng tôi.

Mà lúc này ở trong bóng tối, tay tôi không cẩn thận chạm vào một bàn tay lạnh lẽo, hơn nữa vừa rồi Hư lại nhắc nhở tôi, bảo tôi cẩn thận một chút, tôi cho rằng bàn tay này là Hư đưa tới liền mở ngón tay ra nắm lấy, sau đó lại nói với Cô Hoạch Điểu bảo cậu ta nắm lấy tay tôi, tránh để lát nữa chúng tôi bị cỗ âm khí này tách ra.

“Tay cô đâu?” Tôi nghe thấy Cô Hoạch Điểu hỏi tôi một câu, tôi lập tức đưa tay qua về phía cậu ta muốn nắm lấy. Tay của tôi lại nắm được một bàn tay lạnh lẽo, vì thế tôi lập tức nắm chặt, Cô Hoạch Điểu nói tôi bắt lấy cậu ta để cậu ta bắt lấy Liễu Liệt Vân.

Khi giọng nói của tôi vừa phát ra, một âm thanh quyến rũ vẫn còn truyền tới tai tôi, nói với tôi: “Em nắm tay của tôi cho chắc vào.”

Âm thanh này tôi nghe vô cùng quen tai, hơn nữa khi âm thanh này truyền vào tai tôi liền có phản ứng lại, đầu óc tôi trong nháy mắt liền nổ tung.

Đây không phải giọng nói của U Quân sao!

Trong phút chốc tôi tưởng rằng là tôi đã nghe sai, U Quân hiện tại không phải bị nhốt ở động Hoa Tư không thể thoát ra được hay sao? Tại sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây? Tôi theo bản năng buông bàn tay đã nắm lấy tay tôi ra nhưng đã muộn rồi. Khi tôi chuẩn bị buông tay, bàn tay bị nắm đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy tôi, mang theo tôi chìm xuống đất. Một cơn gió lớn từ bên tai tôi thổi về phía sau lưng tôi, tôi bị đôi tay này vững vàng kéo xuống địa ngục.

Sau đó, ý thức của tôi không còn rõ ràng nữa, tôi chỉ cảm thấy như tôi rơi vào một cái hố rất sâu, sau đó ý thức dần dần mất đi.

Mà khi tôi có cảm giác lại thì sau lưng tôi có một luồng khí tức lạnh lẽo, có lẽ là do luồng khí lạnh lẽo này đánh thức tôi tỉnh lại.

Lúc đó tôi rất mệt mỏi mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt tôi một mảnh đen tối, là một mảnh hang động không đồng đều, xung quanh đều là ánh sáng vàng, chắc đều là do thắp nến.

Đây là đâu? Tôi quay đầu muốn nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh ngoại trừ bốn bức tường sơn động chính là khối băng của Bạch Khải. Tôi hiện tại đang nằm trên một cái giường băng khổng lồ, quần áo trên người tôi đều bị băng trên giường băng này cũng làm cho đóng băng lại, khiến cho tôi muốn kéo cũng không kéo lên được.

Hiện tại tôi không phải nên ở núi Vân Hải đợi cánh cửa địa ngục mở ra hay sao? Tại sao tôi lại ở một nơi như thế này? Khi ý thức não bộ của tôi dần dần trở nên rõ ràng, tôi nhớ ra trước lúc tôi ngất xỉu, bên tai tôi truyền tới giọng nói của U Quân. Trong lòng giật mình cả kinh, lần thứ hai đưa mắt nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của U Quân.

Nhưng mà hiện tại trong cái động này chỉ có mỗi mình tôi, không gian nhất thời an tĩnh lại một chút, nhưng lại rất nhanh rung lên, bởi vì hiện tại tôi đang dùng pháp lực muốn lấy khối băng dính trên người tôi ra. Phát hiện ra pháp lực của tôi vốn không dung hợp với khối băng sau lưng tôi, những khối băng đó dính vào quần áo trên người tôi, hơn nữa lại dính vào lưng tôi khiến cho cả người tôi không có biện pháp nhúc nhích.

“Cô Hoạch Điểu, Hư, Liễu Liệt Vân.” Tôi hô lớn vài câu, nhưng trong cái động này chỉ có âm thanh của tôi vọng lại. Hiện tại tôi dốc hết sức đưa tay lên môi muốn nhờ thần linh xung quanh nơi đây đến giúp mình. Nhưng khi tôi niệm chú, chú ngữ hiện tại của tôi hoàn toàn không có chút hiệu quả.

Tôi có chút hoảng hốt, hiện tại tôi bị mắc kẹt không thể động đậy, pháp lực lại không triển khai được, nhớ tới trước khi bị bắt vào đây, âm thanh cuối cùng tôi nghe được là giọng nói của U Quân, điều này càng làm cho tôi càng thêm hoảng hốt. Mà lúc này tôi bỗng nhiên nghe thấy phía sau đầu tôi truyền đến tiếng của Liễu Liệt Vân nói: “Lần này em mang Nữ Hi về rồi, anh có thể tha thứ cho em được không?”

“Liễu Liệt Vân?” Tôi hô một tiếng tên Liễu Liệt Vân, mà lúc tôi đang hô, một hình bóng quen thuộc mà tôi không thể quen thuộc hơn hiện ra trước mắt tôi. Là U Quân, mà đi theo đằng sau anh ta đó là Liễu Liệt Vân.

Tôi nhìn hai người Liễu Liệt Vân và U Quân quả thực đúng là sự ngây người! Mà lúc này Liễu Liệt Vân cô ta nghe thấy tôi gọi cô ta, nhưng ánh mắt của cô ta nhìn về phía tôi rất giống như bình thường cô ta nói chuyện cùng với tôi vậy, không hề động đậy, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Lúc U Quân nghe Liễu Liệt Vân nói xong những lời này lại quay đầu nhìn về phía tôi, trên mặt còn làm ra vẻ vô cùng đắc ý. Anh ta đáp lời Liễu Liệt Vân, cũng không có nhìn cô ta: “Chuyện này cô làm tuyệt lắm, ra ngoài đi. Không có mệnh lệnh của tôi thì không được phép tiến vào.”

U Quân chỉ là khen Liễu Liệt Vân qua loa một câu, người kia lúc này lại vô cùng nghe lời anh ta mà đi ra. Tôi nhìn Liễu Liệt Vân sắp rời đi cũng vội vã gọi cô ta lại, muốn bảo cô ta thả tôi ra ngoài. Thế nhưng sau khi nghe được lời khen ngợi của U Quân, Liễu Liệt Vân cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, cúi đầu xong một mạch đi thẳng ra ngoài.

Tôi thật sự quá sơ suất, tôi nghĩ qua Liễu Liệt Vân sẽ mang tôi đến núi đao biển lửa gì đó, nhưng tôi không ngờ tới cô ta lại mang tôi tới cho U Quân. Hiện tại nhìn U Quân đứng trước mặt tôi, tôi ngập tràn tức giận mắng anh ta một câu: “Anh không phải đang bị giam ở động Hoa Tư sao? Động Hoa Tư đã giết không biết bao nhiêu người chết, cái mạng này của anh cũng quá dài rồi đấy!”

Có thể là tôi đã mắng U Quân nhiều rồi, hiện tại tôi lại mắng nên U Quân vốn dĩ cũng không ngại tôi mắng anh ta như thế nào, ngược lại là lúc tôi mở miệng mắng, anh ta lại tiến tới giường băng, cả người anh ta bao phủ lấy cả người của tôi. Anh ta chống hai tay ở hai bên đầu tôi trong tư thế nằm sấp, nhìn vào mặt tôi giống hệt một con súc vật không ngừng ngửi lấy ngửi để mùi trên cổ và trên cơ thể tôi như thể nhung nhớ, trong lúc ngửi cũng không quên trả lời câu hỏi của tôi: “Đây là động Hoa Tư, động Hoa Tư này nối liền với cửa vào địa ngục, em bị Liễu Liệt Vân lừa rồi.”

Nói xong câu đó, U Quân đè cả người của anh ta đè lên người tôi, hai tay cũng nương theo sờ đến cánh tay tôi, đan mười ngón tay vào tay của tôi, vùi mặt vào cổ tôi không ngừng động chạm. Hiện tại dáng vẻ ghê tởm của U Quân làm cho tôi cảm giác mỗi một mảnh da thịt của tôi lúc tiếp xúc với anh ta đều trở nên thối rữa, tôi hận không thể liền xé da của anh ta! Tôi nhớ tới Liễu Liệt Vân đã lừa gạt tôi, nhưng tôi vẫn là không chống cự được nỗi nhớ về Liễu Ánh Nguyệt mà đồng ý với Liễu Liệt Vân mới bị cô ta lừa đưa tới đây!

Nhưng mà cho dù là lừa gạt vậy thì như thế nào, ít nhất nhìn thấy U Quân cùng với Liễu Liệt Vân, chắc tôi cũng nhanh chóng có thể gặp Ánh Nguyệt của tôi.

“Vậy anh lừa tôi đến đây là muốn như thế nào? Nếu tôi bị anh bắt được rồi, vậy anh có thể để tôi nhìn Ánh Nguyệt một chút được chứ.”

Tôi ra yêu cầu với U Quân, đối với anh ta, tôi chỉ muốn tận dụng hết những lời nói ác độc nhất trên thế giới này để mắng anh ta, mặc kệ anh ta hiện tại có nhếch nhác như thế nào tôi cũng không hề có chút gì đồng cảm, ngược lại chỉ có phản cảm, phản cảm tới mức cho dù tôi thật sự rất muốn gặp Ánh Nguyệt nhưng vẫn không muốn nói chuyện lịch sự với anh ta một câu nào cả.

“Hai năm qua em chỉ nghĩ đến con gái em, em không nghĩ đến tôi sao? Tôi là chồng em mà!”

Nghe U Quân hiện tại nói với tôi những lời vô dụng này, tôi vốn cũng không muốn trả lời loại câu hỏi này của anh ta, vì thế một bên dùng sức vùng vẫy tránh thoát khỏi anh ta, một bên nói: “Tôi muốn gặp Ánh Nguyệt, anh gọi Ánh Nguyệt ra gặp tôi, chỉ cần anh bảo đảm cho tôi gặp Ánh Nguyệt, chuyện gì tôi cũng có thể đàm phán.”

Lần thứ hai tôi hét về phía U Quân, khi anh ta không xuất hiện, tôi không biết anh ta đã bày mưu quỷ kế gì đối với tôi cho nên mới sợ anh ta. Nhưng sau khi anh ta xuất hiện, tôi không hề sợ hãi anh ta chút nào, trong đầu không có suy nghĩ nào ngoại trừ ý nghĩ muốn giết chết anh ta.

Nghe thấy lời này của tôi, U Quân giống như là suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói với tôi: “Em muốn gặp Ánh Nguyệt cũng được thôi, nhưng em cần phải đồng ý với tôi từ bỏ Liễu Long Đình, sau này chung sống cùng với tôi, mỗi ngày tôi sẽ cho em gặp Ánh Nguyệt.”