Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 671




U Quân rất hài lòng với câu trả lời của tôi, sau khi tôi trả lời, anh ta cười lên quay người bảo tôi đi theo.

Lúc tôi đi theo U Quân, Cô Hoạch Điểu đã kéo tôi lại, cậu ta vẫn không tình nguyện để cho một mình tôi đi theo anh ta cho lắm. Nhưng mà cậu ta cũng biết những chuyện mà chúng tôi làm hai năm nay là vì cái gì sao? Bây giờ Liễu Ánh Nguyệt đang ở ngay trước mặt tôi, tôi không thể nào vì lo lắng cho mạng sống của chính mình mà đánh mất cơ hội được gặp mặt con gái mình được. Cậu ta cũng không biết làm sao để thuyết phục được tôi, đành nói: “Cô nhất định phải sống sót trở về, còn nếu đến kẻ dị hợm xấu xí không hề có tí pháp lực này mà cô cũng đánh không đánh thắng nổi, vậy thì sau này tôi sẽ không đi theo cô nữa đâu.”

Cho dù là bất cứ khi nào, Cô Hoạch Điểu đều có thể quan tâm người khác bằng cách nói những lời nói khó nghe như vậy.

Tôi không có để ý đến Cô Hoạch Điểu, tiếp tục đi theo U Quân tiến vào bên trong núi.

Tôi đã không nhớ rõ lúc trước một mình sống chung cùng U Quân là ngày tháng năm nào, nhưng mà bây giờ tôi tạm thời đi theo U Quân, suốt cả quá trình hai người chúng tôi cùng đi, tôi không hề nói lời nào, trong lòng chỉ muốn bước nhanh thêm một chút để có thể gặp được Ánh Nguyệt sớm hơn. Bên cạnh đó cũng chú ý đến nhất cử nhất động của U Quân, vì tôi sợ rằng anh ta sẽ ám toán tôi.

Nhưng dọc trên đường U Quân cũng không hề làm gì tôi, nhìn thấy tôi không hề nói chuyện với anh ta, nên anh ta chủ động hỏi tôi một câu: “Bây giờ Liễu Long Đình vẫn đối xử tốt với em chứ?”

Tôi vốn không muốn trả lời U Quân, bây giờ cái dáng vẻ tồi tàn nhếch nhác này của anh ta khiến cho tôi thấy buồn nôn và chán ghét vô cùng. Nhưng mà anh ta chủ động hỏi tôi, trong lòng tôi lại có chút không cam tâm, thiết nghĩ loại người như anh ta sao lại vẫn còn sống trên đời này, vì vậy đã lạnh lùng nói với anh ta: “Không cần anh phải quan tâm.”

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì trước khi tôi chết, em vẫn còn là vợ của tôi đó. Sao hả, trong hai năm qua Liễu Long Đình chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưới em sao? Hay là vì cảm thấy em đã qua tay tôi rồi nên không muốn cưới em nữa?”

Lúc U Quân nói ra những lời này với tôi, tôi thật sự hận không thể lập tức xé rách miệng anh ta ra. Lúc trước tôi cảm thấy anh ta ác độc bỉ ổi, đến tận bây giờ anh ta vẫn như vậy, một chút thay đổi cũng không có.

“Anh còn nói thêm một câu nào nữa tôi sẽ lập tức giết chết anh.” Đây đã là sự nhẫn nhịn cuối cùng cho toàn bộ sự tức giận của của tôi, cũng là thông điệp cuối cùng mà tôi đưa ra cho U Quân. Anh ta bây giờ không hề có pháp lực, nếu bây giờ tôi muốn giết anh ta thì quả thật là dễ như giết một con kiến.

“Em sẽ không giết tôi đâu.” U Quân đột nhiên dừng lại, sau đó quay người lại từ trên cao nhìn xuống tôi mà nói: “Giết chết tôi, em mãi mãi đừng nghĩ đến việc có thể gặp lại Liễu Ánh Nguyệt.”

Đúng là đáng chết, sai lầm lớn nhất đời này của tôi và Liễu Long Đình chính là không giết chết tên U Quân này. Nhìn dáng vẻ vô cùng vênh váo tự đắc của anh ta lúc này tôi cảm thấy phổi của tôi sắp bị anh ta làm cho nổ tung rồi, trong lòng cũng đã nguyền rủa anh ta một ngàn lần một vạn lần.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của tôi trừng mắt nhìn vào mình, U Quân không để ý chút nào, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi nói: “Em vẫn luôn xinh đẹp giống như trong suy nghĩ của tôi.”

Lúc nói, anh ta duỗi thẳng những ngón tay dài với móng vuốt nhòn nhọn lướt qua muốn giữ lấy cằm của tôi.

Hiện tại tôi nhìn thấy U Quân đã muốn buồn nôn rồi, nhưng lúc tay của anh ta sắp đưa tới sát mặt, tôi lập tức dứt khoát gạt tay của anh ta ra, mắng anh ta một câu cút ra!

Tôi còn tưởng U Quân vẫn ngang ngược giống như trước, tôi càng chống cự mãnh liệt thì anh ta sẽ càng bức bách ép buộc. Vốn dĩ đang nghĩ nếu như hiện tại anh ta bức ép tôi, cùng lắm tôi sẽ đánh nhau một trận với anh ta, cũng không ngờ rằng lúc tôi đẩy anh ta ra, người kia cũng không có tiếp tục quấy rầy chọc ghẹo tôi, chỉ cười trừ một câu rồi nói: “Em sẽ hối hận khi từ bỏ tôi đấy.”

Tôi trước nay chưa từng hối hận vì đã bỏ rơi U Quân, cho dù có cho tôi được chọn lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ giết anh ta. Lúc này tôi cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với U Quân, anh ta cũng không còn để ý đến tôi nữa, chỉ đi đến phía trước mặt tôi để dẫn đường đưa tôi đến trước cửa một hang động.

Cái hang động này tôi vẫn chưa tiến vào đã ngửi thấy một luồng hơi thở rất mạnh bay ra từ ở bên trong, hơi thở này vô cùng kỳ quái, trong nhất thời tôi không thể phân biệt rõ là tốt hay xấu. U Quân dẫn tôi tới thẳng trước cửa hang động này lại không đi vào nữa, chỉ đứng trước cửa hang động mà nói với tôi: “Liễu Ánh Nguyệt đang ở bên trong, nếu như em muốn gặp mặt con bé thì mau vào trong đó đi.”

Nhìn vào sâu trong động là một mảng đen ngòm, trong lòng tôi tự nhiên sẽ dấy lên sự phòng bị. Tôi quay đầu nhìn về phía U Quân hỏi anh ta: “Tôi làm sao biết được anh có đang tính kế để lừa tôi hay không?”

U Quân lúc này không hề để ý đến sự nghi ngờ của tôi đối với anh ta, sau khi tôi hỏi xong, người kia hét một tiếng về phía hang động: “Niệm Niệm, mẹ của cháu đến thăm cháu rồi này.”

Giọng nói của U Quân truyền vào hun hút tận bên trong hang động, dựa theo tiếng vang dội lại liền có thể đoán được cái hang động này chắc rất là sâu. Sau tiếng gọi sâu hun hút của U Quân, một giọng nói yếu ớt từ bên trong hang động truyền ra bên ngoài cửa hang: “Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con…”

Tiếng nói này nghe thấy rất yếu ớt, là tiếng của đứa con gái bé nhỏ của tôi. Lúc tôi nghe được tiếng nói này trong chốc lát liền bật khóc, đây là tiếng nói của con gái tôi sao? Thật sự là tiếng của Ánh Nguyệt sao?

Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn hơi nghi ngờ không tin tưởng U Quân sao lại trả con gái lại cho tôi một cách dễ dàng như vậy, nhưng chân của tôi vẫn không nhịn được mà đi vào trong hang hai bước. Vẫn còn may ngay lúc tôi vừa định đi vào hang động, lý trí của tôi đã kéo tôi lại, tôi quay đầu nói với U Quân: “Anh đi vào đưa con gái tôi ra đây cho tôi xem xem, chỉ cần anh trả lại con gái cho tôi, anh muốn gì tôi đều sẽ đồng ý với anh.”

Ánh mắt của tôi nhìn U Quân vô cùng kiên quyết, nhưng người kia lại không vì thế mà nhúc nhích, anh ta nói với tôi: “Sức khỏe của Ánh Nguyệt rất tệ, hiện tại em muốn cứu nó ngay tức khắc nhưng lại cứ luôn lo lắng đến việc tôi lừa em, cứ thế mà để cho Ánh Nguyệt chịu đựng đau khổ ngày một nhiều. Em thân là một người mẹ, cư xử như vậy có xứng đáng không?”

Tôi cũng muốn nhanh chóng lao vào trong hang động, nhưng bên trong tối đen như mực, lại thêm cái mặt nham hiểm của U Quân khiến tôi không thể không xem xét nơi tôi chạy vào bên trong là cái gì, vì vậy tôi tiếp tục nói với U Quân: “Tôi biết anh muốn đối phó với tôi, nhưng tôi không có ngốc nghếch như anh nghĩ đâu. Nếu như anh đã nghĩ cách đối phó với tôi xong hết rồi vậy hà tất không sử dụng thêm một chút mê hoặc để tôi bị lừa. Tôi làm sao biết tiếng của đứa bé gái mà tôi vừa nghe khi nãy có phải là giọng nói của con gái tôi hay không?”

Sau khi tôi nói xong câu này, U Quân nhìn tôi cười, sau đó nói với tôi một câu: “Xem ra em ở cùng Liễu Long Đình lâu đến như vậy cũng biến thành người vô cùng cảnh giác giống anh ta. Không, mà có lẽ là do tôi đã thay đổi em. Nếu như không có tôi, bây giờ em vẫn là một con hề chỉ có thể bị người khác chơi đùa, một người phụ nữ đáng thương.”

“Đừng có nói nhảm nữa, nhanh để tôi gặp con gái tôi.” Tôi bình tĩnh nói một câu với U Quân.

U Quân cũng biết chỉ dựa vào tiếng nói đã không còn có thể mê hoặc được tôi nữa, vì thế anh ta hướng về trong hang động vỗ hai tay, lại còn hét vào trong hang động một câu: “Niệm Niệm, mẹ của cháu không tin cháu là con gái của cô ấy. Bây giờ cháu đi ra để mẹ cháu nhìn thấy cháu trông như thế nào đi.”

U Quân rõ ràng biết rất rõ tôi rất quan tâm con bé, anh ta cũng rất rõ sự nhớ nhung của tôi đối với con gái tôi, vậy mà lại anh ta lại cố ý nói câu đó để kích động tôi, nhưng mà lúc này trong đầu tôi chỉ nghĩ lập tức được nhìn thấy Ánh Nguyệt. Trong lòng tôi muốn nhìn thấy con, tất cả mọi chuyện tôi đều có thể gác xuống được.

Tiếng nói của U Quân nói vào trong hang động sâu rất là lâu, chỉ nhìn thấy ở trong hang động rất lâu cũng không truyền ra bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng tôi nghĩ U Quận liệu có phải lại giở trò quỷ gì với tôi nữa không. Vừa lúc định hỏi anh ta đến khi nào thì con gái tôi mới có thể bước ra, U Quân lập tức nói với tôi: “Em xem, nó ra rồi.”

Tôi thuận theo ngón tay của U Quân nhìn vào trong hang động một lần nữa, nhìn thấy trong hang động tối đen như mực xuất hiện một đứa bé gái nhỏ chỉ cao hơn đầu gối một chút, cả người mặc một bộ đồ màu đen, một mái tóc đen nhánh, nếu như không nhìn kỹ, tôi vốn không thể phát hiện ra con bé.

Nhưng lúc tôi nhìn thấy, đứa bé gái này đang nằm bò trên mặt đất, dùng hết cả tay chân để bò về phía tôi. Con bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ vô cùng giống tôi vừa khóc vừa nhìn tôi mà kêu lên: “Mẹ ơi, cứu con về nhà.”

Ngay vào lúc này lòng tôi đã lập tức sụp đổ, không còn quan tâm đến cái gì nữa. Vừa nhấc chân định đi vào hang động, ngay lúc đó phía sau tôi có một luồng ánh sáng trắng bỗng chốc hướng về đứa bé gái nhỏ ở bên trong mà đánh tới. Bả vai tôi được hai bàn tay nắm giữ lại, hơi thở vô cùng quen thuộc truyền tới từ phía sau lưng tôi, là Liễu Long Đình!

Liễu Long Đình vừa đến, trong lòng tôi lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nhưng tôi còn chưa kịp quay sang nhìn anh đã thấy luồng ánh sáng trắng kia lúc bay tới chỗ đứa bé gái nhỏ đã hắt sáng một mảng, ở bên trong hang tối kia toàn bộ đều là những quỷ ảnh nhấp nha nhấp nháy nhìn không rõ là thứ gì. Đồng thời khi luồng ánh sáng đánh tới, đứa bé gái nhỏ này hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó tôi nhìn thấy đứa trẻ trong phút chốc đã biến thành một người phụ nữ với mái tóc dài. Lúc người phụ nữ kia ngẩng đầu lên ngước mặt nhìn chúng tôi, tôi phát hiện lại chính là Liễu Liệt Vân!