Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 637




Chuyện này Lạc Thần làm cũng không được như ý của tôi, chính trong lòng của anh ta cũng cảm thấy rất áy náy với tôi, nên sau khi tôi sắp xếp cho anh ta như vậy thì anh ta lập tức hành lễ với tôi rồi sau đó huyễn thân biến mất trước mặt của tôi.

Mặc dù tôi và Lạc Thần có quan hệ rất thân mật, nhưng công là công mà tư là tư, vô cùng rõ ràng, trong lúc bình thường anh ta có thể trở thành bạn thân thiết của tôi, gọi tôi là Hi Nhi, nhưng những lúc có công việc thì anh ta nhất định sẽ gọi tôi là Hi Hoàng.

Tôi cũng không cảm thấy cái này có gì không tốt, trên vai chúng tôi đã nâng giữ trách nhiệm giữ gìn thiên hạ này, vậy tôi nhất định phải xử lý tốt mọi chuyện dù là nhỏ nhất, bao gồm của chuyện bạn bè, tình yêu của tôi.

Sau khi Lạc Thần đi thì Liễu Long Đình đi vào trong phòng của tôi, bây giờ trong phòng cũng chỉ còn có một mình tôi ở đó, thế là anh ấy hỏi tôi: “Lạc Thần đi rồi sao?”

Nhìn thấy giọng điệu bình thản như vậy của Liễu Long Đình, trong lòng của tôi giống như mọc ra một cái vuốt, ước gì có thể xé mở trái tim của mình ra để anh ấy có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng của tôi.

“Ừm, đi rồi.” Tôi bình thản trả lời lại anh ấy một câu.

Liễu Long Đình gật nhẹ đầu với tôi một cái thể hiện là anh ấy đã biết, sau đó quay người đi ra, một câu thừa thãi cũng không thèm nói với tôi.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, trong lòng đang nghĩ tới có lẽ anh ấy cũng không còn muốn cùng với tôi nữa rồi đúng không? Loại đàn ông này sao nói biến mất là biến mất rồi? Lúc này trong lòng của tôi có lẽ hiện lên một nghìn con quạ đen bay qua, phóng vun vút về phía Liễu Long Đình. Tôi đã khó chịu về anh ấy rất lâu rồi, mà gần đây, anh ấy cũng không biết bận rộn chuyện gì, thường xuyên đi ra ngoài, đồng thời đi là nửa ngày cũng không trở về.

Tôi đoán có lẽ là Liễu Long Đình không biết trong lòng tôi đã vội gần chết, bắt đầu tôi còn nhịn không đi hỏi Kiều Nhi nhưng thấy thân thể của tôi ngày càng tốt hơn, đồng thời thời hạn ba tháng cũng sắp tới nơi rồi, ba tháng này thoáng cái đã qua, tôi phải về Thiên Đình lại. Lần sau muốn gặp lại anh ấy lại là chuyện không phải dễ dàng như vậy nữa rồi.

Hôm nay, tôi thừa dịp Liễu Long Đình đi ra ngoài, tôi lập tức đi tìm Kiều Nhi, mà Kiều Nhi đang luyện đàn, vẫn như trước đó Hư tập đàn cho cô bé. Bây giờ Hư đã trở về, động một chút là lại dạy cô bé đàn một khúc, Kiều Nhi vô cùng hiếu học nên có đôi khi là sẽ đàn cả ngày, bận rộn tới gần chết.

Kiều Nhi thấy tôi đi tìm cô bé thì vô cùng vui vẻ, nhanh chóng kéo tôi ngồi xuống hỏi tôi nghe cô bé đàn nghe có được không?

Lúc mới tôi còn không có tâm trí gì mà nghe cô bé đàn, nên lập tức hỏi ngày đó cô nhóc đã nói chuyện bí mật với Liễu Long Đình, có phải anh ấy đã nói cái gì không?

Con nhóc Kiều Nhi này chính là một đứa vô cùng giảo hoạt, ngay từ đầu tôi hỏi cô bé thì cô bé còn nhăn nhó nói không phải, lúc tôi ép bức dụ dỗ một hồi thì cô bé mới nói thật, trả lời tôi: “Thật ra em cũng không có nói gì với anh ba, cũng chỉ nói cho anh ba em biết là chị chê anh rể em xấu, nói anh ta là quái vật, sau đó chị lại đi theo anh rể của em, mà chị không chấp nhận được chuyện đó, sợ làm bẩn anh ba của em. Đã nói nhiều chuyện vậy đó, nhưng cái khác thì em chưa nói gì cả.’’

Nếu như chỉ nói những cái này, vậy Liễu Long Đình cũng không thể lãnh đạm với tôi như vậy chứ? Đồng thời những lời này cũng chỉ là đám râu ria mà thôi, đồng thời trong giọng nói của Kiều Nhi, cô bé cũng là vì nghĩ cho mình, nói tốt cho mình. Nhưng vì sao Liễu Long Đình lại bất chợt lãnh đạm lại với tôi như thế?

“Vậy trừ câu nói đó ra em có nói cái gì khác nữa không?”

“Không có, không hề có! Chị Tiểu Bạch, lời em nói đều là thật, em đã nói câu nói này. Thật ra đêm hôm đó chị nói với em cái gì em cũng đã quên hơn phân nửa rồi, em buồn ngủ quá đó nên em chỉ nhớ được là chị nói anh rể của em vô cùng xấu xí thôi.”

Trong lòng cô bé này không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn Kiều Nhi vội vã giải thích với tôi, cùng ánh mắt cuống cuồng nhìn tôi như vậy, sợ là tôi cho rằng cô bé nói sai, tôi đoán Kiều Nhi cũng không có gạt tôi, thế là tôi lại hỏi cô bé: “Vậy sau khi em nói xong cái này thì anh ba của em biểu hiện thế nào?”

“Không có gì hết, anh ba nói gọi em tới là làm đồ ăn. Chị nói thử xem sư phụ của em thích món ăn gì? Nếu như về sau em nghe lời thì anh ấy sẽ gả em cho sư phụ đó nha.’’

Nói tới đây, Kiều Nhi lập tức cười hì hì sờ đàn của cô bé, vừa nói với tôi là cô bé giờ đang rất tốt nên để cô bé đàn cho tôi nghe.

Lúc này tâm trạng của tôi và Kiều Nhi hoàn toàn khác nhau, tâm tư của Kiều Nhi hoàn toàn đặt ở trên người của Hư, mà tâm tư của tôi phần lớn là đặt trên người của Liễu Long Đình, mới không có tâm tư nghe Kiều Nhi đánh đàn, thế là tôi nói với Kiều Nhi rằng mình không nghe, chính cô bé tự mình đi chơi.

Kiều Nhi lập tức bẹp miệng, uất ức nói với tôi một câu: “Chị Tiểu Bạch, chị thay đổi rồi, chị đã không còn yêu em nữa.’’

Kiều Nhi không nói lời này còn đỡ, nói tới chuyện này thì tôi lại phải nhắc tới với Kiều Nhi: “Vậy em đã nói tất cả những gì em nói với anh ba của em cho chị nghe rồi, chị không đánh em cũng đã nói lên là chị rất yêu thương em rồi đó.’’

Nói tới đây, Kiều Nhi lập tức cười hì hì dán lên, nói với tôi là cô nhóc đều nói tốt cho tôi, ai biết được cái đầu gỗ kia của anh ba có bé lại chậm chạp như vậy, nếu tôi còn muốn đi tìm người khác cũng đừng tới tìm cái cây gỗ như anh ba cô bé.

Lời này nói ra giống như là tôi đơn phương một phía Liễu Long Đình vậy, tôi đưa tay nhéo nhéo mặt cô bé một cái. Mặt Kiều Nhi toàn thịt là thịt, nói với tôi phải tìm người dễ nhìn hơn anh ba cô bé, để anh ba cô bé khóc một trận, nói xong thì tôi cũng lười đấu võ mồm với Kiều Nhi nữa mà tự mình trở về.

Thế nhưng mỗi ngày tôi đều buồn bực ở trong nhà thôi, rảnh tới mức hoảng hốt, lại không có người tới nói chuyện với tôi, chỉ là lúc tôi rảnh rỗi như vậy, tôi nhìn thấy hộp cao dưỡng da mà mấy ngày trước Thần Tú đem đến, nghĩ lại cũng là cô ấy đã hao tổn hết 800 năm tu vi mới luyện thành, có phải thật sự tốt và kỳ diệu thế không?

Phụ nữ mà, thật sự mà nói là không hề có sức kháng cự với đồ trang điểm, thế là tôi mở cái hộp kia ra nhìn thử, trong hộp nhỏ xếp một chút đồ vật trăng trắng, giống như miếng đậu hũ, xích lại gần có thể ngửi được một hương vị mê người. Mùi vị này vô cùng dễ ngửi, lại không nói được mùi vị gì, chỉ là lúc tôi kiểm tra thử thứ này cũng không phát hiện ra vật chất gây hại gì với tôi, thế là tôi đưa tay ra rút một chút đồ vật trắng nõn kia quét lên trên mu bàn tay một chút. Trong nháy mắt tiếp xúc với làn da của tôi thì lập tức thẩm thấu vào trong da của tôi, mà chỗ sưng tụ trên da tôi lập tức bị biến mất, trong nháy mắt làn da của tôi đã trở nên trắng nõn mềm mại, đồng thời hiện lên một tầng mỏng giống như vỏ khô, tôi lập tức xé mở nó ra, nhóm này giống như làn da mới mọc ra của tôi, non mềm như làn da trắng nõn của trẻ sơ sinh, không hề tì vết.

Ban đầu tôi cảm thấy da thịt của mình thật tốt, nhưng không nghĩ tới vật lại có công hiệu lợi hại tới như vậy, khiến cho tôi nhịn không được xoa xoa lại trên mặt của mình, da mặt của tôi trong nháy mắt trở nên trắng nõn tinh tế, thật sự là giống như làn da được máy ảnh cà mấy lớp, trắng nõn xinh đẹp, đầy co dãn.

Nếu không phải Thần Tú cách tôi quá xa, cô nàng bạn tốt này tôi thật sự muốn kết giao rồi, chỉ là mặc dù cô ấy đưa cho tôi đồ tốt như vậy, tôi còn có hơi nhịn không được tin cô ấy. Cô ấy và tôi ngang bằng về bối phận, đồng thời tôi hoàn toàn không biết gì về cô ấy cả, rồi bỗng nhiên cô ấy hao một lượng tu vi của mình như vậy để đưa cho tôi một phần quà như vậy, lại chỉ vì lấy lòng của tôi, cái này thật sự là không thể nào nói nổi. Thế nhưng món quà này là loại hàng thật giá thật, đúng như là dùng tám trăm năm tu vi của mình làm thành, chẳng lẽ lại giống như cô ấy nói vậy, đó là có chuyện cầu xin tôi?

Chỉ là bây giờ thân thể này của tôi, tạm thời mọi chuyện đều không làm được gì, tôi cũng không có cách nào giúp cô ấy đi hoàn thành tâm nguyện đó. Loại kem dưỡng da này thật sự hiệu quả quá thần kỳ, sau khi tôi bôi xong hết lên tay và mặt mũi của mình thì cũng phát hiện ra dường như những vết tích này mờ hơn rất nhiều so với làn da ban đầu của mình. Tôi nhìn kem dưỡng da trong hộp còn khá nhiều, thế là dứt khoát xoa cho cả toàn thân, lúc tôi kéo từng tầng từng tầng da khô trên người của mình xuống, những vết da chết này hình như mang theo từng tầng khí tức của U Quân cũng lôi kéo hết xuống. Trong trí nhớ của tôi, tôi không thể nào quên được những việc anh ta làm với mình, nhưng ít nhất là những chỗ anh ta vuốt ve tôi, toàn bộ đều theo tác dụng của loại cao này bị tôi từng chút xé xuống hết rồi, đồng thời cũng không biết có phải vì tôi đang niệm tưởng điên cuồng cái loại cảm giác kia hay là vì tôi khát vọng quên mất đoạn ký ức kia mà thậm chí tôi thật sự muốn làm một lần chuyện vợ chồng với Liễu Long Đình, để cho anh ấy chiếm hữu tôi, đem tất cả chuyện trước kia phủ lên. Dù sao cũng chỉ có Liễu Long Đình là người duy nhất tôi nguyện ý thừa nhận và không có chút bài xích nào khi đụng chạm nhau.

Ý nghĩ này quá điên cuồng, bây giờ Liễu Long Đình lạnh nhạt với tôi, có lẽ tôi cũng không có cơ hội, chỉ là ý nghĩ này khiến ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn nôn, chứ đừng nói là người khác.

Bình thường khi Liễu Long Đình ra ngoài, cũng đều là nửa ngày, hôm nay anh ấy cũng ra ngoài cả ngày, đến ban đêm mới quay về, sau khi Cô Hoạch Điểu đã làm xong cơm thì tôi gọi Kiều Nhi đi tìm Liễu Long Đình trở về. Kiều Nhi suốt ngày cứ quấn lấy Hư nên không thể sai khiến cô bé được, Long Đằng lại đang vô cùng chuyên tâm chơi đùa, hơn nữa nếu để một mình Long Đằng đi tìm Liễu Long Đình trở về thì tôi cũng không yên lòng, thế là tôi nói với Cô Hoạch Điểu là để tôi đi tìm cho rồi.