Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 636




Tôi không nghĩ tới trên thế giới này có người nào ngoại trừ người thân cận bên cạnh của tôi, lại có thể quan tâm tới tôi như vậy, mà còn nhiều tới vậy nữa, tôi chưa bao giờ thấy qua người không quen biết gì cả mà lại quan tâm tới sự sống chết của tôi. Nhìn từng gương mặt tràn đầy vẻ đáng yêu trước mặt của mình, trong nháy mắt, bỗng nhiên tôi thấy mỗi việc mà tôi đã từng làm, mỗi người mà tôi đã bảo vệ trong tam giới đều trở nên đáng giá trong lúc này, tôi làm nhiều việc như vậy, hi sinh cái giá lớn như vậy, đơn giản nhất chính là vì sự thái bình của tam giới, sự thống nhất của thiên hạ này.

Tôi cũng không vĩ đại, cũng chưa hề nghĩ tới có một ngày tôi sẽ giống như những vị thần thánh ở nhân gian, được nhiều người tôn kính, ngưỡng mộ, bây giờ mấy cái nhóc tinh quái này vậy mà lại khiến cho tôi có được cảm giác đó, sự cố gắng của tôi cũng không có uổng phí, chỉ cần tôi bỏ ra công sức thì bọn họ đều sẽ nhớ kỹ.

Nhóm yêu quái nhỏ này lúc tới nhà họ Liễu chơi, tôi vẫn luôn cố gắng thỏa mãn yêu cầu của chúng, cùng chúng chơi đùa, giải thích qua những chuyện không có ở nhân gian hay trên trời mà chúng chưa biết, đồng thời khi bọn chúng trở về nhà tôi còn cho Hư đi tiễn bọn chúng, để chúng biết nếu lần sau muốn tới chơi thì có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào.

Lâu như vậy cho tới lúc này, đây là lần đầu tiên tôi vui vẻ như vậy, sau khi đưa xong nhóm yêu quái nhỏ này trở về, lúc này tôi mới nhớ tới chuyện Liễu Long Đình gọi Kiều Nhi đi xuống bếp, thầm nghĩ, họ đã đi hơn nửa ngày rồi, cũng không thấy đi ra khỏi phòng bếp, tôi tò mò muốn biết Kiều Nhi sẽ nói thế nào với Liễu Long Đình? Nếu như Kiều Nhi dựa theo chuyện đêm qua tôi nói với cô bé là trực tiếp nói thẳng ra tôi không có chút tình cảm nào với anh ấy thì liệu Liễu Long Đình có còn dây dưa với tôi nữa không đây?

Trong lòng của tôi rất lo lắng, sợ Liễu Long Đình sẽ tin Kiều Nhi, thế là tôi lên chạy qua chỗ phòng bếp, dự định lúc họ đang nói chuyện thì len lén nghe một chút cảm nghĩ của Liễu Long Đình đối với tôi là gì? Chỉ là ngay lúc tôi đi vào tới cạnh cửa phòng bếp, tôi phát hiện Liễu Long Đình vậy mà đang dạy Kiều Nhi làm đồ ăn, tôi đứng bên ngoài một hồi lâu, hai người họ không hề nói bất cứ cái gì có liên quan tới tôi, một câu cũng không nói tới.

Chẳng lẽ là họ đã nói xong rồi? Chắc đúng là đã nói xong rồi, vì dù sao thời gian cũng đã qua lâu như vậy mà, nên nếu nói chưa xong thì mới là chuyện kỳ lạ đó, thế là tôi lén nhìn qua biểu hiện trên mặt của Liễu Long Đình và Kiều Nhi, hai người họ dường như không có xảy ra chuyện gì, bình tĩnh giống như không có nói gì với nhau cả.

Trong lúc tôi vẫn cong lưng lại như mèo, ngó nghiêng về phía phòng bếp nhìn Liễu Long Đình và Kiều Nhi thì bất chợt bị người vỗ vai một cái, cái vỗ vai này khiến tôi bị dọa thiếu chút nữa là kêu to thành tiếng, quay đầu nhìn lại xem xét thì đó là Hư.

Trông thấy tôi lén lén lút lút đứng ở góc tường, lại thuận theo ánh mắt của tôi nhìn vào thì thấy Liễu Long Đình và Kiều Nhi, thế là Hư nói với tôi: “Hi Hoàng đang tìm Đông Hoàng và Kiều Nhi sao? Sao cô không đi vào đó luôn.’’

Anh ta vỗ tôi một cái cũng dọa cho tôi hết hồn một hơi, thế là tôi đành nói với Hư là không phải, tôi nói mình chỉ trùng hợp đi qua nơi này, cũng không có định tìm bọn họ, thế là lúc này lập tức ưỡn thẳng sống lưng vội vã đi trở về phòng của mình.

Sau mấy ngày Kiều Nhi nói xong bí mật với Liễu Long Đình thì Liễu Long Đình cũng không có dây dưa với tôi như trước đó, động một chút là lại làm ra trò mập mờ, mỗi ngày anh ấy đều nói với chuyện với tôi rất bình thản, giống như bạn bè cũng không còn quá phận nữa, chỉ là có thêm chút quan tâm thân thiết hơn.

Tôi đoán có lẽ sau khi Liễu Long Đình nghe Kiều Nhi nói thì đã quyết định từ bỏ tôi rồi! Tôi chỉ vừa mới có chút cảm tình với anh ấy, bỗng nhiên anh ấy lại thờ ơ với tôi, khiến trong lòng của tôi có hơi hoảng hốt. Muốn giải thích với Liễu Long Đình, nhưng lại không biết nên dùng cách gì để nói với anh ấy, cũng không thể nói tôi có cảm tình với anh ấy, nói với anh ấy là cầu xin anh ấy hãy quay trở lại tốt với tôi như trước, tôi rất muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, nghĩ lại là đã thấy vô cùng xấu hổ rồi.

Lúc đầu, tôi muốn đi hỏi thử Kiều Nhi xem ngày đó cô bé đã nói thế nào với Liễu Long Đình, nhưng mặc dù cô nhóc kia vẫn rất thân thiết với tôi nhưng trong lòng lại dính một chỗ với Liễu Long Đình, tôi sợ nếu mình đi hỏi cô bé thì quay về cô bé sẽ nói lại cho Liễu Long Đình biết, nói tôi không chờ nổi mà muốn ở cùng một chỗ với Liễu Long Đình, khiến Liễu Long Đình có thể chế giễu tôi có khi, nên loại chuyện chủ động như này tôi sẽ không đi làm, Liễu Long Đình và cô bé đều là những kẻ cùng một giuộc với nhau cả.

Chỉ là dù sao tôi cũng ở lại núi Trường Bạch, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Liễu Long Đình, cho dù anh ấy không để ý tới tôi đi nữa thì mỗi ngày vẫn phải nấu cơm và sắc thuốc cho tôi, quan hệ của tôi và anh ấy không rõ ràng lắm, cũng không có quan hệ gì to tát cả, nhưng tâm tư của tôi bây giờ cũng không hoàn toàn dừng lại trên người của Liễu Long Đình. Thần Tú đến nói với tôi là U Quân và Liễu Liệt Vân cũng không có ở khu vực U Minh, thật ra dựa vào một mình cô ấy giải thích thì tôi còn có hơi không tin, dù sao tôi và cô ấy cũng là lần đầu gặp gỡ, cả hai bên đều không hiểu gì về nhau. Tôi sắp xếp đi một chuyến tới Địa Phủ của Diêm Vương là muốn Diêm Vương giúp tôi tìm ra U Quân và Liễu Liệt Vân, nhưng vẫn luôn không có câu trả lời, cái này khiến trong lòng của tôi dấy lên nghi ngờ, là bọn họ đem kết quả báo lại cho Lạc Thần, hay căn bản là không có trở về từ Địa Phủ?

Cũng may những ngày này thân thể của tôi cũng đã dần tốt hơn một chút, cũng đã khôi phục chút pháp lực, thế là tôi vận dụng chút pháp lực mà mình khôi phục lại để gọi Lạc Thần tới, để Lạc Thần tới núi Trường Bạch gặp tôi. Dù sao với dáng vẻ này của tôi, pháp lực cũng không đủ mà còn không có sự trợ giúp của Liễu Long Đình, nên tôi cũng không đi được.

Lạc Thần vẫn giống như trước đây, ngay sau khi tôi gọi anh ta tới thì rất nhanh anh ta đã xuất hiện ở núi Trường Bạch, quả nhiên giống với những gì Kiều Nhi nói với tôi, sau khi trông thấy Liễu Long Đình, còn khiêm tốn hành lễ với Liễu Long Đình, nói là tôi gọi anh ta tới.

Tôi nhìn Lạc Thần mang theo dáng vẻ cung kính đứng trước mặt Liễu Long Đình, lúc ấy lại sinh ra chút giận dữ. Liễu Long Đình cũng thật là, vì cái gì chỉ có mấy câu của Kiều Nhi thì anh ấy đã không thèm có hành động gì với tôi nữa rồi? Không phải anh ấy đã nói là sẽ tiếp nhận tất cả về tôi hay sao? Sao bây giờ ngay cả vài câu không dễ nghe cũng không chấp nhận nổi, còn thu mua thuộc hạ của tôi, sao anh ấy quản rộng thế không biết.

Lúc Lạc Thần hành lễ với Liễu Long Đình, có lẽ thấy tôi không vui lắm nên cũng không nói câu nào với Liễu Long Đình, sau đó lập tức đi về phía của tôi. Bây giờ, mấy ngày nay tôi vẫn luôn dưỡng bệnh trên núi Trường Bạch, mọi chuyện bên trong Thiên Đình đều là Lạc Thần giúp tôi quản lý, tôi cũng không có nói cái gì không ổn với Lạc Thần, đồng thời còn trò chuyện với anh ta vài câu, hỏi bây giờ Thiên Đình thế nào rồi? Công việc của anh ta có mệt hay không, nếu mệt thì giao lại ít việc cho các đại thần bên dưới làm giúp, anh ta phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Trong lúc nhất thời tôi chợt phát hiện ra, tôi giống như là kẻ diễn trò, rõ ràng trong lòng của tôi có ý kiến với Lạc Thần, trách anh ta tìm người hỗ trợ tôi không tốt, hết lần này tới lần khác muốn tìm Liễu Long Đình, đồng thời còn nhanh chóng đối tốt với Liễu Long Đình, mà cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới cảm thụ của tôi là sao? Còn luôn mồm nói yêu tôi, tôi nhìn thấy chắc toàn là giả thôi.

Dù sao trước đó lúc ở trước mặt U Quân cũng chu toàn cho tôi lâu như vậy, có đôi khi ngay cả U Quân cũng nhìn không ra là tôi giả vờ, chứ đừng nói chỉ là Lạc Thần. Lạc Thần thấy tôi còn muốn quan tâm tới anh ta nữa thì lập tức có hơi cảm động, biến về thân hình con gái, ôm lấy tôi và nói với tôi mọi chuyện đều tốt cả, chỉ là lúc trước năng lực của cô ta không đủ, mà cứ một lòng muốn làm tốt chuyện của tôi nên bất đắc dĩ phải tới núi Trường Bạch cầu xin Liễu Long Đình.

Bây giờ không phải lúc tôi muốn nói với anh ta những chuyện này, tôi nói chút chuyện mà trước đó tôi phái vài binh tướng về bẩm bảo với Lạc Thần, muốn anh ta đi thông báo với Tần Quảng Vương ở Địa Phủ để tra giúp tôi về chuyện của U Quân, chuyện kia cuối cùng có kết quả hay chưa?

Lúc tôi nói với anh ta chuyện này, Lạc Thần mới vỗ đầu một cái, lập tức dựa vào bả vai của tôi, nói với tôi: “Hi Nhi, em không nói thì thiếu chút nữa ta đã quên chuyện này mất rồi.”

Nói tới đây thì anh ta mới nghiêm chỉnh bẩm báo lại với tôi: “Chuyện mà Hi Hoàng giao cho ta, ta đã phái thiên binh xuống Minh giới tìm Tần Quảng Vương, chỉ là vẫn luôn không có câu trả lời, ta đã gọi tên thiên binh kia tới rồi hỏi chút nguyên do.’’

Dù sao tôi ở lại núi Trường Bạch, mà bên ngoài vẫn luôn loạn lạc, trên trời mọi chuyện dường như đều do một mình Lạc Thần xử lý, một mình anh ta chắc chắn bận tới mức không ngơi tay. Long Nhi vẫn còn nhỏ, cậu ta cũng chỉ có thể là trợ thủ cho anh ta, cho nên quên luôn chuyện này cũng là bình thường, chỉ là dựa theo lý thuyết mà nói thì thiên binh mà Lạc Thần phái xuống dưới Tần Quảng Vương thông báo cũng không tham dự vào việc tìm kiếm U Quân và Liễu Liệt Vân, giống như là thái giám vậy, đọc xong thánh chỉ là có thể trở về, nhưng lần này đã đi hơn mười ngày rồi mà vẫn không có chút hồi âm nào, khiến trong lòng của tôi hơi bất an.

Lạc Thần bắt đầu niệm chú, muốn liên lạc với người đã phái xuống dưới thông báo, nhưng Lạc Thần niệm chú ngữ cũng được mấy phút cũng không có tin tức của thiên binh, càng không thấy bóng dáng của tên thiên binh kia. Thế là tôi gọi Lạc Thần đừng niệm nữa hỏi anh ta phái mấy người thiên binh truyền đạt tin tức vậy?

“Lúc ấy, Thiên Đình trong giai đoạn lập kế hoạch để xây dựng lại nên tất cả thiên binh đều cần tham gia vào công việc sửa chữa Thiên Đình, cho nên ta chỉ phái có hai thiên binh mang theo thánh chỉ xuống dưới.’’

Mỗi ngày đều đi về phía Minh giới thì chắc hẳn cũng đã tới rồi, trên trời có rất nhiều thần thánh đều cảm nhận khi hạ phàm vô cùng tốt đẹp, đa số thiên bình trên trời xuống cũng là người tu luyện thành tiên rồi, hai thiên binh này có thể đi ngang qua thế gian có lẽ bị hấp dẫn mất rồi, đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, thế là tôi lại sắp xếp cho Lạc Thần, để anh ta tự mình đi một chuyến, có chuyện gì thì kịp thời trở về báo lại cho tôi.