Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 631




Liễu Long Đình muốn nói chuyện gì với tôi, chẳng lẽ muốn giải thích tất cả những chuyện lúc trước sao? Giải thích tại sao lại đối xử với tôi kiểu lúc gần lúc xa sao?

Nếu như có thể dùng lời giải thích để hóa giải hết thảy, vậy những chuyện mà tôi đã từng trải qua trước đó, có phải cũng có thể làm lại lần nữa hay không?

Mặc dù trong lòng tôi vẫn muốn nghe thử xem Liễu Long Đình giải thích thế nào, nhưng ở xung quanh có quá nhiều người, khiến tôi cảm thấy nếu cứ dễ dàng đồng ý, chẳng phải giá trị của tôi bị hạ thấp hay sao?

Thế là mặt tôi đanh lại, nhìn Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Giữa chúng ta không còn gì để nói đâu.”

Nói đến đây, Liễu Long Đình đã hơi buông lỏng tay của tôi ra, rồi tôi liền vươn tay bế Long Đằng, mà Long Đằng thấy tôi sẽ bế cậu bé, lập tức toét miệng cười, cực kỳ vui sướng dang tay về phía tôi, ngốc ngốc mà nói rằng: “Chị Tiểu Bạch ơi, em muốn về nhà với chị.”

Một câu nói của Long Đằng, làm cho Kiều Nhi tức giận tới mức xịt khỏi, nhảy từ trên người Hư xuống, dùng lực kéo Long Đằng đang được tôi bế, nói cậu bé đừng quậy phá nữa, nhanh đi về nhà với Cô Hoạch Điểu, nếu cậu bé không nghe lời, sau này đừng có chơi với cô bé nữa.

Tính cách Long Đằng lầm Iì, không thích nô đùa với người khác, người chơi cùng cậu bé chỉ có mình Kiều Nhi, Kiều Nhi lại nói lời này với Long Đằng, cậu bé lập tức cảm thấy tủi thân, ngoảnh đầu nhìn tôi, rồi cứ thế mà bị Kiều Nhi kéo từ trên người tôi xuống.

“Vậy chị Tiểu Bạch ơi chị nhớ về sớm một chút nhé.” Long Đằng rốt cuộc cũng thỏa hiệp với Kiều Nhi, đáng thương nhìn tôi, tôi cũng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu bé, Kiều Nhi lại tăng thêm sức lực kéo cậu bé đến bên cạnh Cô Hoạch Điểu, nói Cô Hoạch Điểu nhanh chóng đưa Long Đằng trở về, đừng ở đây gây cản trở cho chúng tôi.

Kiều Nhi thật hiểu chuyện, không cho tôi đi theo Cô Hoạch Điểu, nhưng không đi lại không được, hiện tại tôi và Liễu Long Đình đã đến mức này, tôi không thể nào quên hết quá khứ để ở bên cạnh anh ấy, cho dù, cứ xem như ở bên nhau đi thì thế nào? Chẳng qua là một loại tình yêu buồn cười khiến người người khinh thường mà thôi.

Nhưng mà sau khi Long Đằng đi, tôi cũng không gây chuyện với Liễu Long Đình, Kiều Nhi thấy mình tách Long Đằng ra thành công, lúc này mới chịu đứng bên cạnh Hư, nắm tay Hư, từ giã chúng tôi nói rằng cô bé và sư phụ phải đi đến nơi luyện công lúc trước, buổi tối sẽ về hơi muộn, bảo chúng tôi về thì cứ về trước, đừng chờ hai người làm gì.

Mặc dù Hư là thầy của Kiều Nhi, nhưng Kiều Nhi hiện tại đã gần bảy mươi tuổi rồi, chẳng qua là mang dáng vẻ đứa trẻ thôi, cứ kè kè với một người đàn ông thoạt nhìn đã ba mươi, chuyện này sao có thể làm tôi yên tâm cho được, lập tức dặn dò Kiều Nhi cẩn thận một chút.

Mà lúc này Kiều Nhi bỏ ngoài tai những lời tôi nói, cô bé đang nhìn đôi mắt màu xanh lục của Hư, tôi cảm thấy người tôi nên dặn dò là Hư, chứ không phải Kiều Nhi.

Liễu Long Đình thấy dáng vẻ quan tâm Kiều Nhi và Long Đằng, thế là sau khi Kiều Nhi tạm biệt chúng tôi, anh ấy nghiêng nghiêng đầu hỏi tôi: “Xem ra chủ nhân Tam Giới, rất quý mến Kiều Nhi và Long Đằng nhỉ.’’

Đây là lời trong lòng, có chút giọng điệu cảm thán.

Tôi nghe cái giọng điệu này của Liễu Long Đình, trong lòng chợt thấy không vui, chẳng lẽ thấy tôi yêu mến Kiều Nhi và Long Đằng, cho rằng tôi còn quan tâm anh ấy?

Mặc dù tôi nhớ lại lại quan hệ hiện tại giữa mình và Liễu Long Đình, tôi đối xử tốt với em trai em gái của anh ấy, xác thực có chút bất ổn, vì thế tôi không muốn tiếp tục nói nhảm với Liễu Long Đình nữa, chuyển chủ đề, nói với anh ấy: “Anh có chuyện muốn nói với tôi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh, tại sao anh biết tôi và U Quân phải xuống nhân gian, với lại còn chuẩn bị niên tế cho tôi nữa?”

Trước đó, tôi và U Quân đến nhân gian, chuyện này, ngoại trừ hai người chúng tôi, không có người thứ ba biết, cứ xem như Liễu Long Đình có Cô Hoạch Điểu, nhưng Cô Hoạch Điểu phải đối diện với người khác, mới có thể đọc được suy nghĩ, trái lại pháp lực của U Quân mạnh như vậy, sao có thể để Cô Hoạch Điểu đọc suy nghĩ trong nội tâm anh ấy được?

Sau khi tôi hỏi Liễu Long Đình câu hỏi này, anh ấy không trả lời, quay người bước chậm về phía về nhà của chúng tôi, lúc tôi thấy anh ấy đi, đây là con đường trở về duy nhất, tôi đành đuổi theo anh ấy.

Liễu Long Đình nói xong, xoay đầu lại nhìn về phía tôi: “Bởi vì trái tim em đặt ở chỗ này, cho nên tôi mới biết em luôn nghĩ gì.”

Liễu Long Đình có thể biết được suy nghĩ trong lòng của tôi sao?

Lúc nghe được lời nói của Liễu Long Đình, trái tim thịch một cái, sợ suy nghĩ lúc này của tôi sẽ bị anh ấy nhìn thấu, nếu để anh ấy biết được tôi đang suy nghĩ một đường, nhưng ngoài miệng lại nói một ngã, không phải, sẽ ngại ngùng lắm sao!

“Anh, không phải anh đang nói thật.” Nháy mắt tôi nói chuyện với Liễu Long Đình hơi lắp ba lắp bắp, sau khi anh ấy nắm giữ trái tim của tôi, chưa từng có ý trả lại cho tôi. Lúc trước do tôi vội vàng đối phó với U Quân, cơ bản chưa hề ngờ tới trái tim tôi, thế mà lại nằm trong tay Liễu Long Đình.

Khi Liễu Long Đình nhìn sắc mặt trắng bệch do bị dọa của tôi không nhịn được bật cười, trả lời tôi nói: “Nếu tôi thật sự biết được suy nghĩ trong lòng của em, bây giờ tôi đã tìm ra cách để dỗ ngọt em rồi.”

Lúc thì nói biết, lúc thì nói không biết, hiện tại tôi không cách nào đoán ra Liễu Long Đình rốt cuộc biết hay không biết, trước mặt người ta tôi cũng lười tìm tòi, thế là dứt khoát nói rõ ràng với anh ấy: “Lúc trước tôi tìm anh anh lại lờ tôi đi, sau đó tôi gặp rắc rối, anh lại đến giúp tôi, bây giờ lại bám theo tôi nói ngon nói ngọt dỗ dành tôi, anh cảm thấy trêu đùa tôi vui lắm sao? Hay là cảm thấy tôi là bạn gái cũ của anh, nên thương hại tôi?”

Ngữ khí của tôi cực kỳ khó chịu, lúc nói xong câu này, tôi không đuổi theo Liễu Long Đình bước về phía trước, mà đứng lại nhìn anh ấy, tôi và chuyện trước kia của anh ấy, tốt nhất nên nói rõ một hai, miễn cho sau này dây dưa không dứt, phiền não sầu muộn.

“Đương nhiên tôi không thương hại em rồi.” Sau khi nói với tôi lập tức xoay người, nhanh chóng ôm lấy bờ vai tôi, nói: “Là tôi đau lòng cho em, trước đó vì cứu tôi mà em phải lấy U Quân, chuyện này cứ đóng đinh trong lòng tôi mãi, đến bây giờ vẫn còn như in, nhưng lúc ấy tôi…”

Khi Liễu Long Đình nói đến đây, liền im bặt không nói được câu kế tiếp, gục mặt lên vai tôi, cúi đầu, dường như không biết phải nói với tôi thế nào, lâu sau mới lên tiếng: “Thật sự xin lỗi em, là tôi có lỗi với em.”

Lúc này nói câu xin lỗi còn có tác dụng gì? Tôi nhìn Liễu Long Đình đang gục trên vai tôi, nhớ lại tình cảnh lúc đó, tôi nghĩ cho dù muốn cứu tôi, cũng bất lực thôi, anh ấy đánh không lại U Quân, nếu như cứ liều mạng đến cứu tôi, chỉ e rằng anh ấy và tôi đều bị tổn hại.

Hiện tại U Quân đã thua, quá khứ đã qua đi, cho dù như vậy, cuối cùng là cuộc sống của chúng tôi, cho nên thấy Liễu Long Đình đau khổ như thế, nhớ đến những ngày này tôi còn sống trong nhà anh ấy, thế nên chuẩn bị an ủi một chút, ai ngờ chưa đợi tôi hành động, Liễu Long Đình đã ngẩng đầu lên, nhìn tôi.

Anh ấy cứ nhìn chằm chằm tôi, đồng thời khuôn mặt anh ấy cực kỳ gần mặt tôi, khiến tôi hơi khó chịu, tôi muốn đẩy anh ấy ra, nhưng lúc này, hai tay Liễu Long Đình bưng lấy khuôn mặt tôi, hai phiến môi mỏng lạnh trong nháy mắt dán vào cánh môi tôi!

Đôi môi cảm giác được cái ẩm ướt mềm mại, mùi vị thuộc về Liễu Long Đình, mạnh mẽ tiến công vào khoang miệng tôi không ngờ đến Liễu Long Đình lại hôn tôi vào lúc này, tôi cứ mở to đôi mắt trân trân nhìn anh ấy. Lúc phiến môi Liễu Long Đình dán vào môi tôi, ánh mắt anh ấy nhìn tôi tha thiết, bốn mắt chạm nhau, bao nhiêu cảm xúc đều ẩn chứa hết trong ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chắc chắn bản thân rất vui sướng, tình yêu chính là thứ gây nghiện trên thế gian, mấy ai không cảm thấy hạnh phúc khi bên cạnh người thương, đón lấy nụ hôn của người đó, tiếp nhận hết thảy. Nhưng mà nhìn khuôn mặt của Liễu Long Đình, trong đầu hiện lên cảnh tượng tôi và U Quân làm cái chuyện buồn nôn thối nát đó, lập tức thấy bản thân không còn xứng đáng có được tình yêu đáng ngưỡng mộ này, tôi nghĩ bây giờ tôi thứ giầy rách trong miệng mọi người, nếu đã như vậy, tôi cũng không muốn phải mang nó lên chân Liễu Long Đình, tôi thật sự không thể nào quên được chuyện dơ bẩn với U Quân, mỗi lần hôn với U Quân, anh ta cứ điên cuồng xâm chiếm thân thể tôi như thú vật, điên loạn giải tỏa, để đầu độc U Quân, tôi phải làm chuyện khiến bản thân ghê tởm đến tận cùng.

Thế là tôi dùng tay đẩy khuôn mặt của Liễu Long Đình ra, nhưng sức lực của anh ấy rất lớn, tôi đẩy thế nào cũng không ra ngay lập tức tức giận tát một bạt tai lên mặt anh ấy, tôi gào thét: “Đừng làm vậy, giữa chúng ta chẳng còn cái gì cả!”