Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 630




Từ lúc tôi bắt đầu nhìn thấy Hư, thấy anh ta luôn gọi Liễu Long Đình là Đông Hoàng, hiện tại Liễu Long Đình cũng không còn thân phận như trước kia nữa rồi, cứ gọi anh ấy là Đông Hoàng, anh ấy không cảm thấy mất tự nhiên sao?

Tuy nhiên cho dù là quen hay chưa quen, cũng là chuyện giữa Liễu Long Đình và Hư, chỉ là tôi và Liễu Long Đình sau khi xa cách nhau lâu như vậy, lần này quay lại, anh ấy dường như thực sự so với trước đây có chút không giống lắm.

Long Đằng và Kiều Nhi tu luyện ở hang động, nơi cách nhà họ Liễu không xa, chúng tôi đã đến trước cửa hang động, đợi đến giờ Thân, Long Đằng và Kiều Nhi mới ra ngoài.

Mấy tháng nay đã không thấy Kiều Nhi và Long Đằng, nói chung, động vật tu luyện, mỗi mức độ nâng cao, đều sẽ lớn hơn một chút, cũng không biết lần này Long Đằng và Kiều Nhi đi ra thì có thay đổi gì không.

Liễu Long Đình đứng bên cạnh cùng chúng tôi, bởi vì quan hệ hiện tại của chúng tôi cũng không có hòa dịu lại, tôi chỉ cảm thấy tay của anh ấy lúc chạm vào tôi, dường như là muốn kéo tôi, nhưng lại bị tôi vội vàng né tránh, tôi không muốn để Liễu Long Đình kéo tôi. Đừng nói tôi không xứng với anh ấy, sự ngăn cách giữa chúng tôi, căn bản là không có cách nào giải quyết bằng sự chủ động.

Giờ Thân đã đến, trên gương mặt của Liễu Long Đình để lộ ra vẻ mặt vui mừng, dẫu sao thì Long Đằng và Kiều Nhi cũng là những đứa em thân thiết của anh ấy, nếu chúng tiến bộ, người làm anh cả như anh ấy, cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng của một người anh cả, mà vốn dĩ tôi cũng cho rằng lần quay về này, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ lớn hơn chút của Kiều Nhi và Long Đằng, nhưng không ngờ, đến lúc cánh cổng đá mở ra, hai đứa trẻ người đầy bụi đất, xô đẩy nhau, từ cửa hang bước ra, giống như là đang cãi nhau vậy.

Tôi nhìn hai người này, một người không phải là Long Đằng sao? Ngoài ra còn một người cao hơn chút, thì là Kiều Nhi, chiều cao và pháp lực của hai người bọn chúng so với trước đây không có một chút xíu nào thay đổi, ngược lại tính khí của Kiều Nhi, càng ngày càng nóng nảy hơn, từ trong hang động này ra, cũng không chịu ngẩng đầu nhìn chúng tôi, ra sức mắng Long Đằng, khiển trách cậu bé không tốt, ở trong hang động muốn ăn cái gì, bọn chúng e rằng bị nhốt trong hang động lâu như vậy là vô ích, mắng Long Đằng là đồ khốn nạn.

Long Đằng ngoan ngoãn, Kiều Nhi mắng cậu bé cũng không cãi lại, mấy người chúng tôi ở bên ngoài nhìn hai đứa trẻ đó, hoàn toàn không biết ở trong hang động bọn chúng đã xảy ra chuyện gì, sao lại bẩn giống như đứa trẻ nhặt rác bên đường vậy. Tôi đang muốn kêu Kiều Nhi để phân tán sự chú ý của cô bé khi mắng Long Đằng, nhưng lúc này, Kiều Nhi đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi, cô bé nhìn thấy trước tiên là Liễu Long Đình, vừa muốn mở miệng nói, ánh mắt liếc đến chỗ tôi đang đứng cạnh Liễu Long Đình, bất chợt bỏ hai tay ra, lao về phía chúng tôi.

Liễu Long Đình cho rằng là Kiều Nhi muốn ôm anh ấy, nhướn mày, khả năng là Kiều Nhi từ lúc hiểu chuyện đến nay đây là lần đầu đầu tiên chủ động với anh ấy, anh ấy vẫn còn có chút ngượng ngùng, liếc nhìn tôi, giải thích có chút khó xử với tôi về cô nhóc Kiều Nhi này, cuối cùng biết anh trai cô bé rất yêu thương cô bé, nói xong liền ngồi xổm hướng về phía Kiều Nhi, dang tay muốn đón Kiều Nhi vào trong lòng.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Liễu Long Đình ngượng ngùng như vậy, nhưng căn bản là đều không đợi được lúc Liễu Long Đình bộc lộ sự vui vẻ an nhiên. Lúc Kiều Nhi chạy đến trước mặt chúng tôi, nhìn thấy tay của Liễu Long Đình đang dang ra muốn ôm thì tay của cô bé đã chặn tôi lại, liền nhìn Liễu Long Đình kiểu ghét bỏ, hỏi Liễu Long Đình rằng anh ấy đang làm gì vậy? Lớn như vậy rồi vẫn muốn ôm hay sao? Nói rồi lấy tay của tôi chặn Liễu Long Đình lại, mỉm cười rồi bổ nhào vào váy tôi, ôm lấy chân tôi, và nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, em rất nhớ chị.”

Lúc nói, Kiều Nhi ngẩng mặt lên nhìn tôi, có điều lúc nhìn tôi, đúng lúc nhìn thấy Hư đang im lặng đứng sau tôi, bất chợt, hai mắt giống như sói nhìn thấy đồ ăn yêu thích vậy, phát sáng màu xanh, lập tức buông bàn tay đang ôm tôi ra, quay người hướng đến chỗ Hư để chào hỏi.

“Sư phụ!”

Hư nhìn thấy Kiều Nhi bổ nhào đến anh ta, tuy trên mặt không lộ ra sự vui vẻ, nhưng từ lúc anh ta nhìn thấy Kiều Nhi, mắt đã không rời khỏi Kiều Nhi. Lúc Kiều Nhi bổ nhào lên người anh ta, anh ta cũng đúng lúc cúi xuống, Kiều Nhi nhảy lên người anh ta, hai cánh tay liền ôm lấy cổ, cả người nằm trong vòng tay của Hư.

Tôi đứng đằng trước Hư, cảnh này của anh ta và Kiều Nhi, khiến tôi cảm thấy ghen tị, đây là đâu mà lại thể hiện cảm xúc một cách trắng trợn như vậy chứ.

Long Đằng ở phía sau Kiều Nhi đi tới, cũng đi về phía tôi, Liễu Long Đình vừa mới không ôm đến Kiều Nhi, lúc này tiện chìa tay ôm Long Đằng, Long Đằng không trực tiếp từ chối Liễu Long Đình như Kiều Nhi, lúc bị Liễu Long Đình ôm, Long Đằng luôn nhìn tôi, nói với tôi đã lâu không gặp, tôi có khỏe không? Có ai bắt nạt tôi không?

Bây giờ Long Đằng còn nhỏ như vậy, đã là một cậu bé tính tình ấm áp rồi, tôi cũng không hoài nghi cậu bé ở trong hang động có phải là đã tu luyện thành tính cách tốt không thể nên đã hỏi Long Đằng mấy tháng qua ở trong hang động tu luyện những gì?

Còn không đợi Long Đằng nói chuyện, Kiều Nhi lập tức ngẩng mặt lên từ vai Hư, nhưng đôi tay vẫn không nỡ rời khỏi cổ Hư, quay đầu qua chỗ chúng tôi tức giận nói: “Đều trách Long Đằng cả, anh ba bảo bọn em tu luyện trí óc ở trong hang động, và dạy cho em và Long Đằng toàn bộ công thức và thủ thuật. Không ngờ sau khi Long Đằng và em vào hang, chưa đến một ngày, em ấy đã nói là em ấy đói rồi, cũng không tu luyện nữa, cứ ở trong hang tìm các loại chuột và côn trùng, em thật sự bị em ấy làm tức chết rồi.”

“Long Đằng còn ăn chuột và côn trùng nữa sao?” Tôi có chút kinh ngạc, liếc nhìn Long Đằng, mà Long Đằng cũng cảm thấy việc này rất mất mặt, lập tức trốn vào trong vòng tay của Liễu Long Đình.

“Vậy các em ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon đi!” Tôi nói nói Kiều Nhi.

Không nói chuyện này thì không sao, nói đến chuyện này, Kiều Nhi thở phì phì nhìn Liễu Long Đình: “Anh ba của em sợ em và Long Đằng lẻn ra ngoài chơi, đã bịt kín cửa hang lại, đến giờ mới thả bọn em ra ngoài, bọn em bị nhốt ở trong hang động mấy tháng rồi đó!”

Lúc nghe Kiều Nhi nói chuyện này, tôi tưởng chừng như có chút dở khóc dở cười, cô bé từ trước vẫn là như vậy, một chút đều không thay đổi, chỉ có điều thời gian này bị Liễu Long Đình nhốt trong hang động vẫn tốt, nếu như cô bé cùng Liễu Liệt Vân lên trời, hoặc là cùng Liễu Long Đình ở lại núi Trường Bạch, nhất định sẽ nhìn thấy tình huống chia rẽ của chúng tôi và Liễu Liệt Vân, e rằng cũng sẽ không được vui vẻ như bây giờ.

Tuy nhiên lúc Kiều Nhi nói những lời này, quay đầu liếc nhìn Hư trước mặt cô bé lại liếc nhìn tôi và Liễu Long Đình, lại liếc nhìn Cô Hoạch Điểu và Long Đằng ở một bên, sau đó cô bé thẳng đứng cổ họng, bộ dạng ra vẻ như rất điềm tĩnh, sắp xếp cho chúng tôi nói: “Hôm nay em và sư phụ của em không dễ gì mới được gặp mặt một lần, em muốn cùng sư phụ đi giải sầu, anh ba và chị Tiểu Bạch cũng là một đôi. Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, anh chị nhanh chóng quay về nấu cơm đi, đôi tình nhân bọn em, muốn đi dạo rồi về.”

Điều mà Kiều Nhi nói, quả thật là da mặt không nên quá dày, Hư sau khi nghe Kiều Nhi miễn cưỡng nói anh ta và cô bé là tình nhân nhau, muốn giơ tay đánh cho Kiều Nhi một cái, nhưng hai tay lúc này ôm Kiều Nhi không có cách nào cả, thế nên chỉ có thể dùng trán để cộc vào trán của Kiều Nhi, nói cô bé sao lại vô lý như vậy. Tuy là đang trách móc Kiều Nhi, nhưng trong giọng điệu, thật sự một chút ý nghĩa trách móc cũng không có, và vừa nãy dáng vẻ này của Hư, ngược lại tỏ ra ý nuông chiều vô vàn.

Xin lỗi, dáng vẻ này, tổn thương đến tôi rồi, tôi đã chọn quay lại với hội Long Đằng thì hơn.

Tôi nói với Kiều Nhi rằng Cô Hoạch Điểu không biết nấu cơm, nếu họ không ghét đồ ăn tôi nấu, tôi có thể nấu cho họ ăn, sau khi tôi nói chuyện này, muốn từ trong vòng tay của Long Đình đón Long Đằng, muốn đem Long Đằng quay về, bởi vì không muốn ở cùng Liễu Long Đình đi quá nhiều, cũng không dám nói gì, việc này đã xảy ra rồi, gương vỡ sao mà lại lành được, vẫn còn có vết nứt mà.

Chỉ có điều lúc tay tôi hướng tới để đỡ Long Đằng, tay của Liễu Long Đình, bỗng nhiên bao phủ lên mu bàn tay của tôi và anh ấy, vội vàng nắm chặt lấy tay tôi.

Trong lúc này Long Đằng và Hư còn có Kiều Nhi và Cô Hoạch Điểu đều ở đây, Liễu Long Đình chọc tức tôi một cách quang minh chính đại như vậy, khiến tôi có chút ngượng ngùng, ngay sau đó bèn rút tay trong lòng bàn tay của Liễu Long Đình ra, gia đình bọn họ, làm sao lúc gặp phải chuyện như vậy, đều không biết liêm sỉ như vậy.

Nhưng dù tôi có lại ra sức rút như thế nào, Liễu Long Đình làm sao cũng nhất định không buông tay tôi, tôi nhất thời cũng là tức giận, bèn hét vào mặt Liễu Long Đình: “Anh quá đáng rồi đó, mau buông tay tôi ra!”

Nhưng Liễu Long Đình không buông tay chỉ vì tôi hét vào mặt anh ấy, lại càng nắm chặt tay tôi hơn, anh nói với tôi: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”