Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 589




Nhìn ánh mắt và hành động của U Quân lúc này, không cần đoán cũng biết anh ta muốn làm gì tôi.

Trong lòng tôi có hơi hoảng loạn, vào lúc này, anh ta ở ngay bên cạnh tôi, tôi cũng không thể lại gọi Liễu Liệt Vân lại đây.

“Vu…” Tôi vươn tay giữ lại U Quân đang đè lấy bả vai tôi, tôi muốn tìm một chủ đề nào đấy để nói chuyện với anh, dời đi sự chú ý của anh ta, nhưng lúc tôi nói câu này, U Quân đã vươn tay cởi lấy thắt lưng trên người, tuy rằng quần áo trên người đều dính đầy vết máu, nhưng quần áo bên trong lại ướt đẫm mồ hôi, lúc anh ta cởi quần áo ra, lồng ngực rắn chắc dán vào khuôn mặt tôi, mồ hôi nóng ẩm hòa cùng với hơi thở trên người anh ta trực tiếp hướng về phía tôi, vừa ấm áp lại rất thơm, khiến hormone trong cơ thể tôi trong chớp mắt như bùng nổ.

“Ừm? Tôi đây.”

Tiếng “Ừm” này là giọng mũi của U Quân, giọng nói vô cùng gợi cảm lại dịu dàng, anh ta ôm tôi ngồi trên đùi anh ta, nghiêng đầu hôn lên khóe môi tôi, đầu ngón tay cũng bao lại ngay trên cổ áo, cởi bỏ quần áo của tôi, cầm lấy tay tôi đặt ngay phía trên đầu, cả người cũng ép tôi xuống.

Nhất thời tôi cũng không biết phải làm thế nào để từ chối U Quân, U Quân hôn nhẹ nhàng lại dịu dàng, trong miệng anh ta vẫn còn mang theo mùi máu tươi anh ta vừa uống lúc nãy, nhưng bây giờ mùi tanh trong miệng đã bị nước bọt của tôi làm biến mất, tất cả đều bị anh ta nuốt vào trong bụng, hơn nữa lúc U Quân hôn tôi, ánh mắt anh ta nhìn tôi vô cùng say mê, nói với tôi anh ta vô cùng yêu tôi.

Trước nay tôi cũng chưa từng thấy U Quân dịu dàng đến như vậy, dịu dàng đến mức như một làn gió xuân nhẹ nhàng không xương thổi đến làm cho người ta thoải mái, nhưng sự thoải mái này lại mang theo chút cảm giác khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, U Quân cởi bỏ miếng vải quấn quanh vết thương trên tay tôi, miệng vết thương lại tiếp tục chảy ra một vệt máu, U Quân hé môi ngậm lấy nó, nhẹ nhàng mút cắn vào vết thương trên cổ tay tôi, loại cảm giác đau đớn dồn dập tạo cảm giác ngứa ngáy lên từng tấc xương cốt tràn ngập cơ thể, càng khiến lòng tôi thấy hoang mang lo lắng.

Ý đồ của U Quân rất rõ ràng, anh ta đang cám dỗ tôi, tôi càng lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, anh ta lại càng thêm say mê, khôi phục lại bản tính yêu quái của anh ta, muốn tôi vì anh ta mà chìm đắm.

Nhưng tôi biết rất rõ ràng, người trước mắt tôi chính là U Quân, tôi không hề thích anh ta, cũng biết rằng giữa tôi và anh ta sau này nhất định sẽ có một trận ác chiến, cho nên tôi không muốn phát sinh bất cứ quan hệ gì với anh ta, nếu như tôi có chút cảm giác gì đó với anh ta thì đó là vì anh ta đối xử với tôi không tồi chút nào. Vậy nên khi tay U Quân trượt xuống bụng tôi, tôi liền xoay người đè lên người anh ta, cúi đầu nhìn U Quân, vươn tay vén lấy sợi tóc ướt dính trên khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi của anh ta, quấn vào tay chơi đùa, sau đó nói với anh ta: “Anh xem anh đấy, mỗi lần nói yêu tôi, đều là lúc muốn có được tôi, tôi còn nghi ngờ chẳng rõ anh có thật sự yêu tôi hay không nữa.”

Thấy tôi đột nhiên ngắt ngang mạch cảm xúc, U Quân cũng không hề tức giận, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi, nói với tôi: “Ngày nào em cũng nghĩ toàn những chuyện không đâu thế? Muốn có được em thì không yêu em sao? Chỉ có không thích mới không muốn có em, em xem trừ em ra tôi đã từng muốn có người khác đâu?”

U Quân nói với tôi những lời này, bỗng nhiên trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh của Liễu Liệt Vân, U Quân và Liễu Liệt Vân mây mưa nhiều lần như vậy mà U Quân lại còn chẳng hay biết gì.

Có phải tôi đã hơi quá đáng rồi không? Dùng loại thủ đoạn như vậy để sỉ nhục U Quân, thế này có khác gì với cách anh ta dùng những thủ đoạn mà tôi không thể chấp nhận nổi trừng phạt tôi lúc trước đâu cơ chứ?

Tuy rằng trước đây U Quân đã từng đối xử với tôi rất tệ, nhưng giờ đây tất thảy số mệnh cũng đều vì anh mà thay đổi, thời gian có thể thay đổi tất cả, cũng có thể thay đổi oán hận với một người. Lý do cho việc tôi muốn đối phó với U Quân, ngoại trừ những thù hận trước đây là một yếu tố chiếm phần nhỏ, thì phần lớn nguyên nhân chính là vì muốn rời khỏi anh ta, tôi không muốn trở thành người giống như anh ta, có lẽ mối quan hệ giữa tôi và anh ta có thể được cải thiện một chút, thế nên tôi vùi mặt vào cổ U Quân, tiếp tục hỏi anh ta: “Nếu, tôi nói là nếu, nếu có một ngày tôi muốn rời khỏi anh, liệu anh có để cho tôi đi không?”

Dù tôi cho rằng những lời này của mình đã nói rất uyển chuyển, nhưng vẫn khá trực tiếp, tôi nghĩ nếu U Quân hỏi tôi rằng vì sao, lắng nghe lời tôi giải thích, nếu cuối cùng vẫn đồng ý, tôn trọng ý kiến của tôi, tôi sẽ tìm một cơ hội nói hết những gì có lỗi với anh ấy mà mình đã làm, nhận sai với anh ta, về sau cũng sẽ hoàn toàn quên đi những thù hận với U Quân.

“Không.” U Quân trả lời tôi mà không cần suy nghĩ.

Tôi cũng đoán được U Quân nhất định sẽ trả lời tôi như vậy, nhưng trong lòng bỗng nhiên vẫn có hơi tức giận, tôi đúng là mắt mù rồi mới ôm lấy một tia hy vọng như vậy từ anh ta, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn hỏi anh ấy một câu: “Vì sao? Không phải anh yêu tôi sao? Yêu một người là yêu quý đối phương và tôn trọng đối phương, tôi vui anh cũng vui, tôi buồn anh cũng sẽ buồn theo.”

Tôi vẫn đang cố gắng chỉ cho U Quân một chút suy nghĩ của con người, hy vọng anh ta có thể từ từ chấp nhận.

Cũng không biết U Quân nghe lời tôi nói đã đoán được tôi đang nghĩ gì hay là còn nguyên nhân nào khác, U Quân bỗng nhiên dùng sức ôm chặt lấy tôi, dùng lực mạnh đến mức chẳng để tôi có chút cơ hội phản kháng nào, sau đó anh ta cử động cơ thể rồi lại nhất thời dừng lại, một lần nữa nhìn về phía tôi, ánh mắt anh ta đã không còn dịu dàng như vừa nãy, cũng không quan tâm đến việc tôi hét lên vì anh ta dùng sức ép, giọng điệu trở nên lạnh lùng trả lời tôi: “Em muốn đi đâu tôi đều có thể đi cùng em, chỉ cần tôi sống thì em đừng hòng rời xa tôi, cho dù em chết tôi cũng sẽ ăn tro cốt của em, để em chết rồi cũng phải ở cùng với tôi.”

Đây đúng thật là biến thái! Tôi không biết U Quân đã trải qua những điều gì mới có thể sản sinh suy nghĩ ghê tởm như vậy, tôi mở to hai mắt, trừng mắt nhìn U Quân, tôi cho rằng một người dù có như thế nào, sau khi có được thứ mình muốn thì đều sẽ thay đổi, thế nhưng U Quân chính là một tảng đá cứng, mặc kệ tôi làm gì anh ta, tôi muốn từ bỏ việc tranh đấu với anh ấy thế nào, nhưng anh ta vẫn chính là anh ta, sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi, tôi vốn không nên mong đợi ở anh ta điều gì cả, mong chờ vào việc anh ta sẽ buông tha cho mình.

Cũng may tôi cũng không ngốc đến mức U Quân đối xử tốt với tôi như vậy một lúc tôi liền tin tưởng anh ta, thẳng thắn chân thành nói ra hết thảy mọi việc, bằng không bây giờ đến một con đường sống để quay về cũng chẳng còn nữa,

Nhìn thấy U Quân bây giờ đang rất tức giận, tôi đương nhiên cũng không thể tiếp tục đối đầu với anh ta thế này được, cho dù lúc này tôi vì những lời vừa nãy mà vô cùng căm ghét anh ta nhưng vẫn giả vờ ra vẻ hờn dỗi đánh vào vai U Quân một chút, nói với anh ta sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy? Tôi chỉ đùa với anh ta một chút thôi, thật đúng là, anh ta làm đau tôi rồi đấy.

Giọng điệu của tôi thay đổi, vẻ mặt U Quân cũng dịu xuống, cong khóe miệng lên cười với tôi, xoay người đè tôi xuống dưới, kề bên tai tôi nói: “Bây giờ tôi sẽ khiến em thoải mái.”

Lúc này trong lòng tôi đã chết, mặc kệ U Quân thế nào tôi cũng không còn cảm thấy điều gì, nhưng ngoài mặt tôi vẫn rất phối hợp với U Quân, kịch phải diễn đến cuối cùng mới không bị đá ra khỏi vở kịch.

Một đêm trôi qua, cả đêm đó tôi vốn không thể ngủ được, U Quân nằm trên giường tôi không muốn tỉnh dậy, anh ta ôm choàng qua vai nói với tôi rằng chúng ta không cần gì cả, tìm một nơi không có bất cứ ai, cứ như vậy mà sống cả đời.

Nằm mơ đi, tôi trong lòng cười thầm nhưng rồi vẫn giúp đỡ U Quân đứng lên, nói với anh ta mau trở về, nếu như nhớ tôi thì đến tìm tôi, nói xong lời này, tôi còn ôm lấy khuôn mặt U Quân, hôn một cái vào đôi môi anh ta.

Khi tôi rời môi U Quân, U Quân theo chuyển động rời đi của tôi mà tiến lại gần, dường như có hơi luyến tiếc, nhưng mà động tác của tôi nhanh hơn, phá vỡ đi sự ấm áp mà anh ấy muốn.

“Chỉ có tôi nhớ em, vậy sao em lại không nhớ tôi, sao lại không đến tìm tôi?” U Quân nói lời này thật giống một đứa trẻ so sánh được mất, giọng điệu mang theo một chút non nớt và cả không cam lòng.

“Được rồi được rồi, đợi em xử lý hết những việc hôm nay, em sẽ đến gặp anh sau.” Tôi cười nói với U Quân.

U Quân nhướng mày, đắc ý đáp lại: “Được, vậy tôi chuẩn bị sẵn chờ em.”

Nói xong câu này, U Quân mới chuẩn bị đứng dậy, trở về Cửu Trùng Thiên của anh ta.

Sau khi U Quân trở về, tôi trở lại trong cung, lấy ra trâm cài tóc Liễu Liệt Vân để lại cho tôi, niệm vài câu thần chú, sau đó nói với chiếc trâm cài tóc này làm cho Liễu Liệt Vân đêm nay biến thành bộ dáng của tôi đi tìm U Quân, đêm nay cô ấy phải nói chuyện với U Quân, ngày mai chuyển đến thiên đình, nói rằng sẽ đi và sống cùng tôi.