Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 518




Điều này không phải không có khả năng. Dù sao bây giờ tôi cũng đã là kẻ lõi đời, tôi không thể không nhìn ra cái trò vặt vãnh này của Liễu Liệt Vân. Rõ ràng thì tôi vì tội cướp chồng, lại còn tỏ ra một lòng vì nghĩa lớn. Nếu không phải có âm mưu, cô ấy cũng sẽ không thể tự dưng ân cần như thế được.

Nhưng mà tư tưởng của tôi bây giờ và ngày trước đã không giống nhau nữa. Tôi cũng không muốn đứa trẻ đang mang trong bụng, hơn nữa vẫn luôn nghĩ cách để diệt trừ nó. Nhưng mà hiện giờ tôi vẫn còn phải nhờ ơn Liễu Long Đình, nếu đích thân tôi giết chết đứa bé này, chắc chắn sẽ không thỏa đáng. Có thể Liễu Long Đình sẽ giết tôi thật mất, nhưng bây giờ, vừa hay Liễu Liệt Vân có màu kế với đứa bé trong bụng tôi, đây là một cơ hội tốt.

Vậy nên, cho dù tôi biết bát canh rắn này có vấn đề, nhưng khi Liễu Liệt Vân bảo tôi nếm thử. Tôi vẫn nhận lấy cái bát đó từ tay Liễu Liệt Vân, không thể hiện ra chút bất tín nhiệm nào, trực tiếp múc một muỗng canh rắn rồi cho vào miệng.

Rất tanh tưởi, vị tanh tưởi khiến trong lúc nhất thời, tôi không tài nào nuốt trôi. Vì thế, sau khi uống xong một ngụm, tôi đã giao bát cho Liễu Liệt Vân, cau mày, nói với cô ấy canh này khó uống quá.

“Khó uống mới đại bổ!” Liễu Liệt Vân thì vội vàng giải thích với tôi. Nói rồi còn đẩy bát trong tay đến chỗ tôi, muốn tôi uống hết bát canh đó.

Liễu Liệt Vân coi tôi là kẻ ngu ngốc thật đấy à. Nhìn dáng vẻ của cô ấy lúc này, tôi lại nhớ đến quãng thời gian khi xưa cô ấy đối tốt với tôi. Tiếc thay, suy cho cùng thì không chung suy nghĩ không cùng đường, vì một gã đàn ông, cô ấy ra tay giết đứa bé trong bụng tôi, thậm chí không tiếc giết tôi. Vào lúc uống canh, tôi còn có thể cảm nhận được độc tính có trong bát, nếu uống thêm, không chỉ đứa bé trong bụng tôi chết, mà ngay cả tôi cũng sẽ đi đời nhà ma.

Tôi còn chưa ngu xuẩn đến nỗi, vì phối hợp với Liễu Liệt Vân giết chết đứa bé trong bụng mà từ bỏ cả mạng sống của mình. Vì thế, tôi ngay tức khắc từ chối Liễu Liệt Vân, nói canh rắn này khó nuốt quá, uống nữa tôi sẽ ói ra mất. Mà Liễu Liệt Vân khi đó cũng mặc kệ tôi đã nói gì, khăng khăng ép tôi. uống, hơn nữa còn lấy chuyện ngày trước ra uy hiếp tôi, bảo cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi, vì sao tôi vẫn không chấp nhận ý tốt của cô ấy?

Dưới sự thôi thúc không ngừng của Liễu Liệt Vân, tôi giả vờ uống thêm hai ngụm. Tuy vẫn chưa đạt đến mục đích Liễu Liệt Vân mong muốn, nhưng Liễu Liệt Vân nhìn vết tích canh vơi đi, cũng xem như vừa lòng, cầm lấy bát canh từ tay tôi, bảo tôi về phòng nghỉ ngơi, đợi lát nữa cô ấy sẽ làm cơm chiều cho chúng tôi ăn. Khi cô ấy nói những lời này, trên mặt chẳng có chút ngượng ngùng nào, cứ như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường vậy. Tôi nhìn biểu cảm bình thường đó của cô ấy, trong nháy mắt thậm chí còn nghĩ chẳng lẽ tôi đa nghi quá rồi, Liễu Liệt Vân chỉ đơn thuần muốn nấu canh cho tôi uống mà thôi?

Trên đường về phòng, cơ thể tôi cũng không xảy ra bất cứ tình huống nào, thậm chí đến lúc ăn cơm tối thì cơ thể tôi cũng vẫn rất tốt. Liễu Liệt Vân còn không ngừng gắp thức ăn cho tôi, bảo tôi ăn nhiều một chút, bồi bổ cho thai nhi trong bụng.

Thế này đúng là quái lạ thật, chẳng lẽ Liễu Liệt Vân thật sự chỉ định hầm một bát canh bổ cho tôi uống, không có ý đồ gì khác u?

Nhìn vẻ mặt với nụ cười nhẹ của Liễu Liệt Vân lúc này, lòng tôi thả lỏng ra một hơi. Liễu Liệt Vân vẫn như trước kia thôi, chẳng qua là do tôi nghĩ xấu về cô ấy, cô ấy có muốn hại tôi đâu. Tôi cũng không hy vọng mất đi bất cứ một ai trong số những người mình để tâm cả, trong lòng tôi thậm chí còn cảm thấy hơi áy náy vì đã nghĩ xấu cho cô ấy.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi trò chuyện một lúc rồi sau đó đi ngủ. Dù sao trên núi cũng không có hoạt động ban đêm gì. Hơn nữa, kể từ chiều Liễu Liệt Vân cho tôi uống canh rắn tới giờ, tôi cũng chưa xuất hiện tình huống trúng độc nào, bởi thế càng tin tưởng chắc chắn Liễu Liệt Vân chính là người tốt. Cũng vì có Liễu Liệt Vân, thái độ của tôi với Liễu Long Đình tốn hơn một chút. Khi cùng về phòng với Liễu Long Đình, còn chủ động nói với anh ta mấy câu, bảo anh ta buổi tối có thể nằm lùi vào một chút, lần trước tôi thấy anh ta ngủ đều suýt rơi ra khỏi giường đến nơi.

Liễu Long Đình thấy tôi đang dưng tự nhiên quan tâm anh ta như vậy, nhất thời còn quay đầu cười với tôi, hỏi tôi sao bây giờ đột nhiên quan tâm anh ta thể?

Tôi không trả lời câu hỏi đó của Liễu Long Đình, tắm rửa xong mặc quần áo phủ rồi lên giường nằm. Còn Liễu Long Đình thấy tôi vừa rồi chủ động bắt chuyện, hãy còn tưởng thái độ của tôi đổi mới, vì thế tâm trạng cũng tốt lên. Sau khi tôi vừa nằm xuống giường, anh ta lập tức cũng nhào lên giường, nâng mặt tôi hỏi tôi phải chăng có chuyện gì cần nhờ vả anh ta nữa hả?

Nhìn dáng vẻ này của Liễu Long Đình, lòng tôi vô cùng phiền chán anh ta, bởi vì dáng vẻ này của anh ta khiến tôi nhớ đến dáng vẻ anh ta ở cùng với tôi khi trước. Tôi không muốn nhớ đến quan hệ trong quá khứ giữa hai người nữa, vậy nên bây giờ, khi Liễu Long Đình cứ cuốn lấy tôi, khăng khăng hỏi tôi có phải có gì cần nhờ vả anh ta không, tôi ngay lập tức xoay người sang chỗ khác, nói một cậu không rồi bảo anh ta ngủ sớm đi.

Tôi quay người lại, Liễu Long Đình cũng nhân thể nằm hết lên trên giường, hơn nữa còn chui vào trong ổ chăn của tôi. Anh ta ôm lấy tôi từ phía sau, lại hỏi tôi: “Nếu em không có việc gì cần nhờ vả tôi, thế sao lại quan tâm tôi, lại yêu tôi rồi à? Trái tim em vẫn còn chỗ tôi đấy, sớm hay muộn gì em cũng sẽ yêu lại tôi thôi.”

Nghe Liễu Long Đình nói lời này, tôi đúng thật là vừa bực mình vừa buồn cười. Tôi xoay người, nhìn thẳng vào mắt Liễu Long Đình, nói với anh ta: “Tôi ở bên anh chỉ là vì trái tim của tôi đang bị anh giấu. Tôi muốn anh trả lại trái tim cho tôi, nên mới cam tâm tình nguyện ở lại bên anh thôi. Còn về phần vì sao vừa rồi tôi đột nhiên quan tâm anh, thì là do chị hai của anh chiều nay nấu canh rắn cho tôi, bổ thai cho tôi. Vậy nên tôi nể mặt chị hai, mới có thể nói hai lời tốt đẹp với anh thôi.”

Tôi giải thích rõ ràng. Tuy tôi biết để Liễu Long Đình hiểu nhầm tôi còn có tình cảm với anh ta thì tôi sẽ lấy được trái tim một cách thuận lợi hơn, có thể hoàn toàn dứt khỏi anh ta. Nhưng lúc này, tôi nghe anh ta nói tôi lại yêu anh ta, từng chữ đó, thoạt nghe chói tai vô cùng, tôi căn bản không muốn cho Liễu Long Đình vui vẻ chút nào.

“Chị hai của tôi làm canh rắn cho em uống ư?” Liễu Long Đình đột nhiên ngờ vực hỏi tôi một câu.

“Đúng thế, sao nào?” Tôi hơi khó chịu, không muốn trả lời câu hỏi của Liễu Long Đình.

“Sao thể được, bản thể chị hai tôi là rắn mà, làm chị ấy giết hại đồng loại, làm canh cho em giữ thai được. Chắc chắn là em tìm cớ này để đối tốt với tôi thôi, phải chứ?”

Liễu Long Đình không tin, hơn nữa khi nói đến đây, tay còn không ngừng sờ soạng vào trong đời tôi.

Cả cơ thể tôi nhất thời run lên, giương mắt nhìn Liễu Long Đình, trong mắt anh ta đầy ý cười xấu xa. Thấy tôi nhìn anh ta, lại ôm tôi vào trong lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Bạch Tô, tôi muốn.”

“Tôi còn đang chửa đấy, anh đừng như thể nữa.” Tôi vươn tay muốn đẩy Liễu Long Đình ra, nhưng lúc này anh ta đã ghì chặt lấy tôi, tôi căn bản không đẩy anh ta ra nổi. Hơn nữa vào lúc tôi giơ tay, anh ta còn nắm cánh tay tôi, trực tiếp kéo tôi ngồi lên trên người anh ta, trực tiếp muốn tôi.

Rồi sau đó còn kéo hai tay của tôi, vừa nhấc tôi lên, vừa cười một cách thắng lợi sau khi thu được thành quả, vô cùng đắc ý.

Dáng vẻ đắc ý đó của Liễu Long Đình khiến tôi thấy mà giận sôi, vì thế tức khắc mắng anh ta vài câu. Còn Liễu Long Đình lại chẳng để ý, ôm tôi tì vào trong lòng anh ta.

“Bạch Tô, nếu tôi hoàn toàn bù đắp lại những tội lỗi ngày trước, em có tha thứ cho tôi không?”

Môi Liễu Long Đình dán ngay tại bên tai tôi. Lúc anh ta nói những lời này, giọng ấm áp lại dịu dàng, nghe qua vô cùng bùi tai. Nhưng ngày trước đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, người nhà tôi đã chết. Tuy rằng tôi cũng lừa dối anh ta, nhưng anh ta cũng gạt tôi hết lần này đến lần khác. Cả hai chúng tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, vậy nên căn bản không tồn tại cái gọi là tha thứ.

“Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh. Giữa hai người chúng ta không có ai có lỗi với người còn lại.”

Tôi bình thản nói. Có thể là ngữ điệu bình thản của tôi khiến Liễu Long Đình thấy khó chịu, anh ta lập tức dùng sức đâm vào tôi một chút. Tôi đau đến nỗi tức khắc đấm mạnh vào ngực của anh ta, bảo anh ta nhẹ chút thì chết à!

Liễu Long Đình thấy tôi tức giận thì mới nở nụ cười, nói với tôi: “Tôi cứ thích nhìn em tức tối thế này đấy. Tôi thích nhìn em tức tối vì bị tối trêu đấy, giống y như lúc trước vậy.”

Cũng chẳng phải đứa trẻ lên ba mà còn thích chơi trò xiếc này nữa. Nhưng không đợi tôi phản bác Liễu Long Đình, chỉ cảm thấy trong cổ họng bỗng xộc lên cái mùi tanh khi uống canh rắn buổi chiều, hơn nữa cái mùi đó còn trực tiếp trôi xuống cơ thể tôi, bỗng chốc đã chui vào trong cơ thể của Liễu Long Đình!

Nguồn Novel Tok