Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 461




**********

Chương 461: Hy vọng sụp đổ

Tôi gọi Liễu Long Đình một tiếng chồng, sắc mặt anh ấy liền sững sờ, anh ấy ngẩn ra, mà sự đáng thương tôi nói đến, bởi vì ở bên cạnh Liễu Long Đình nên tôi không thể tự luyện tập pháp thuật, nếu làm như thế, Liễu Long Đình nhất định sẽ nghi ngờ tôi, mà mục đích chủ yếu của tôi ở cạnh Liễu Long Đình là sử dụng pháp thuật mà anh ấy cho tôi, cuối cùng lại dùng chính nó để đối phó với anh ấy!

Khi tôi nói muốn pháp lực, Liễu Long Đình nhìn tôi một cái như thế là đóan được tôi sẽ trở về, liền hỏi tôi: “Vậy em muốn học loại pháp thuật nào?”

“Muốn học đánh nhau, đến lúc nào em gặp người nào muốn làm hại em, em có thể đánh hắn.” Tôi hào hứng nói với Liễu Long Đình.A

Thực ra, khi tôi tỏ vẻ như thế, tôi luôn nghĩ may mà xung quanh đây không có gương, nếu không tôi nhìn thấy bộ dạng đó của mình, tôi sẽ tự coi thường chính mình.

“Được thôi, đưa tay ra đây, anh sẽ cho em tinh khí của anh.” Liễu Long Đình nói một cách dễ dàng.

Vậy nên tôi cũng thử đặt tay mình vào lòng bàn tay của Liễu Long Đình, anh ấy đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, một luồng khí nóng rực từ tay Liễu Long Đình truyền sang cho tôi.

Lúc luồng khí nóng này truyền vào tay tôi, nó đi từ trái tim Liễu Long Đình vào cả cơ thể tôi, như thể đang tìm kiếm thứ gì trong cơ thể tôi, nhưng cuối cùng là công cốc trở về, mà cảm giác pháp lực quay trở lại lúc này, khiến cả người tôi mềm ra, hơn nữa, lúc Liễu Long Đình truyền pháp lực cho tôi, tôi luôn cảm nhận được nguồn pháp lực tràn trề trong cơ thể anh ấy thông qua bàn tay của anh, điều này khiến tôi không khỏi muốn hấp thụ nhiều hơn, nhưng tôi biết, tôi xuất hiện trước mặt Liễu Long Đình với thân phận một người phàm, nếu tôi mong cầu nhiều quá, thì sẽ khiến anh ấy nghi ngờ, vậy nên cứ đợi Liễu Long Đình tự cho tôi.

“Được rồi, chỗ pháp lực này, tạm thời đủ cho em dùng rồi, em có thể thử xem.” Liễu Long Đình thu tay lại, nói với tôi.

“Thử thế nào?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình vẫy tay vào không trung, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện mấy con rắn bò ngoằng ngoèo, những con rắn đó trong phút chốc liền biến thành mấy người đàn ông cao to vạm vỡ đầy oai phong, mỗi người đều tiếp cận gần hai mét, cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng lực lưỡng.

“Em hãy đẩy một luồng khí về phía bọn họ, thì có thể thử pháp lực của em.” Liễu Long Đình dựa trên sofa, vừa cười vừa dạy tôi, lúc này, anh ấy dường như đã hoàn toàn thoát khỏi sự bị thương mấy ngày trước, đuôi mắt dài cong cong, ánh lên nét cười dịu dàng.

Tôi đương nhiên là biết dùng pháp lực thế nào, nhưng bây giờ vẫn đang phải ra vẻ ngây thơ, giơ tay ra đẩy mấy tên lực lưỡng đó.

Pháp lực này thật sự có sức mạnh, tôi đẩy như thế, mấy tên đàn ông đó liền bị bong tróc hết da thịt, hơn nữa lại cuống quít trốn sau vách tường.

Liễu Long Đình thấy tôi dùng được pháp lực rồi, đi đến bên tôi, ôm lấy vai tôi, thì thầm vào tai tôi: “Đây là pháp lực đơn giản nhất, nhưng cơ thể em là cơ thể của người phàm trần, dùng pháp lực một cái là hết luôn, nhưng, nếu như em dùng hết, thì vẫn có thể đến tìm tôi, nhưng đến lúc đó, anh sẽ không dùng phương pháp lúc nãy để cho em nữa đâu.”

“Vậy thì dùng phương pháp gì?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình không trả lời tôi một cách rõ ràng, mà lại thì thầm vào tai tôi: “Đến lúc đó em khắc biết”

Tôi nhìn anh ấy một cách khó hiểu, nói rằng tôi về trước đây, nhưng lúc này anh ấy cũng không giữ tôi, anh ấy nói anh ấy biến tôi thành Bạch Tô, thật ra chẳng cần anh ấy phải biến tôi thành Bạch Tô, tôi cũng luôn cố gắng sử dụng những thói quen của Bạch Tô, cho dù ban nãy tôi có nghi ngờ Liễu Long Đình nhận ra thân phận của tôi đi nữa, nhưng nghĩ kỹ, vẫn không có khả năng đó, nếu biểu hiện của tôi không giống Bạch Tô một chút nào, thì có thể anh ấy sẽ không còn hứng thú với tôi nữa, vậy nên tôi phải khiến anh ấy nghi ngờ, sau đó lại khiến anh ấy tự phủ định.

Lúc tôi ra khỏi cửa, mấy con quỷ phục dịch vẫn đứng ở đó, tôi vừa giả vờ tôi là đại hiệp để đe dọa bọn chúng, vừa ra cửa, vô cùng ra dáng, nhưng lúc tôi đi vào thang máy mới phát hiện thang máy hỏng rồi, tôi định đi thang bộ, tầng mà Liễu Long Đình ở cũng không cao lắm.

Nhưng lúc đi xuống cầu thang, dường như tôi đã nghe được Liễu Long Đinh hỏi mấy con quỷ phục dịch: “Các ngươi đã kiểm tra hết ở địa ngục chưa?”

Tôi cảm thấy đề phòng, lúc xuống cầu thang, liền dựa vào cánh cửa cầu thang, nghe tiếng của mấy con quỷ phục dịch: “Đều kiểm tra hết rồi, trong số sinh tử ghi chép rõ là Bạch Tổ đã hồn tiêu phách tán rồi, hơn nữa mấy ngày nay chúng tôi cũng cử âm binh đi tìm kiếm ở nhân gian, chúng tôi ở trên bầu trời ở khu nhỏ nhà cô ấy, tìm thấy được di nguyện cuối cùng của cô ấy, thật sự là đã tự nguyện bị chôn vùi, cô ấy đã không còn nữa rồi.”

Hóa ra Liễu Long Đình đang âm thầm điều tra tôi, từ khi hắn nhìn thấy tôi, nhất định là liền nghi ngờ tôi có phải Bạch Tô hay không, nghi ngờ đến bây giờ, trong sổ sinh tử, chỉ cần có người tử vong là sẽ tự động ghi chép lại, kết quả nguyên nhân cái chết của tôi đã được ghi chép trong đó rồi, cho dù Liễu Long Đình có muốn điều tra tôi đi nữa, cũng không có bất kỳ bằng chứng gì.

“Chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng là giọng nói của Liễu Long Đình, giọng nói có chút bất lực, nhưng ngay khi hắn sắp đóng cửa, tôi nhớ ra điện thoại của tôi vẫn còn ở trong nhà Liễu Long Đình, vậy nên vội vàng chạy đến cửa nhà Liễu Long Đình, nói rằng tôi quên điện thoại!

Vừa nói, khuôn mặt vừa hiện lên vẻ vui vẻ, tinh nghịch.

Liễu Long Đình lúc này đã chán chường, nhìn vào mắt ôi, kể từ lúc anh ấy tỉnh rượu đến khi nghe được lời của quỷ phục dịch, tâm trạng của anh ấy thay đổi liên tục, ban nãy anh còn vui vẻ như thế, có thể là do nghi ngờ tôi là Bạch Tô, cuối cùng tôi lại thể hiện quá ít những điểm tương đồng với Bạch Tố, nhưng anh ấy bây giờ dường như không còn nhiều hứng thú với tôi nữa, lúc tôi lấy được điện thoại đi ra, Liễu Long Đình nói một câu: “Về sau đừng đến nữa.”

Tôi quay đầu nhìn anh ấy một cái, anh ấy đang muốn vạch rõ quan hệ với tôi sao?

Nhưng cũng không đợi tôi nói gì, anh ấy đột nhiên đi đến bên tôi, ôm tôi từ phía sau, vùi mặt vào tóc tôi, nói với tôi với giọng nghẹn ngào và tuyệt vọng: “Em cứ đến đi, em muốn gì anh cũng cho em, trên thế giới này, không còn ai giống cô ấy hơn em nữa, chỉ có em mới không khinh miệt vì anh lúc nào cũng nhớ nhung cô ấy.”

Liễu Long Đình ban nãy hãy còn hăng hái, nhưng bây giờ, khi anh ấy nói với tôi những lời này, tôi thậm chí lại thấy anh ấy có chút đáng thương, lúc này tôi cũng thuận nước đẩy thuyền nói: “Anh đồng ý ở bên cạnh em, em đã cảm thấy mình là kẻ trèo cao, chỉ cần anh không bỏ em, anh có nhìn em mà nhớ nhung ai thì em cũng không bận lòng.”

Khi tôi dứt lời, Liễu Long Đình im lặng một lúc lâu, ôm tôi một lúc rồi nói rằng anh ấy sẽ đưa tôi về.

Bởi vì quãng đường ngắn, Liễu Long Đình không lái xe, cứ thế mà đi bộ cùng tôi, cả quãng đường anh ấy không nói gì, tôi liền nhân cơ hội anh ấy đang đau lòng, kéo tay anh ấy, an ủi anh, nói với anh rằng sau này có tôi bên cạnh anh, tôi không bận lòng chuyện anh ấy coi tôi là Bạch Tố, cũng không có tham vọng xa vời rằng anh ấy sẽ yêu tôi, chỉ cần để tôi ở bên cạnh anh là được.

Tin Bạch Tô hồn tiêu phách tán, chắc chắn đã đập tan tia hy vọng cuối cùng của Liễu Long Đình, lúc này tôi nịnh nọt anh, anh cũng không từ chối, lúc chia tay ở dưới nhà tôi, anh ấy còn chủ động ôm tôi một lúc rồi mới đi.

Nhìn anh ấy như thế, hàng nghìn hàng vạn lỗi lo của tôi trước kia, cũng không sánh bằng sự quan trọng của Lạc thần xử lý hồn phách của tôi một cách gọn gàng, nếu như hồn phách của tôi chưa được xử lý, Liễu Long Đình điều tra ra tôi là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng, nếu đã có ý định phản kháng, mặc dù mỗi bước đi đều chực chờ những hiểm nguy nhưng chúng tôi sẽ không dễ dàng phạm sai lầm nữa.

Khi tôi về đến nhà, Phượng Tố Thiên và Lạc thần đã đang ngồi đợi tôi ăn tối rồi, thấy tôi về một mình, hỏi tôi sao không bảo Liễu Long Đình đến ăn cơm?

Tôi vừa bưng bát cơm, vừa nói rằng gọi anh ấy đến làm gì, lúc tôi ở bên cạnh anh ấy, đã luôn ước gì có thể đâm chết hắn, rời xa khỏi hắn mới thấy dễ chịu một chút, phải giả vờ là một cô em trà xanh khi ở cạnh anh ấy, giả vờ đến mức tối sắp chết mệt rồi!

Lạc thần thấy tôi như thế, liền đi đến bóp bóp vai tôi, nói: “Vậy lần sau, khi cô giết hắn, thì sẽ cảm thấy tất cả đề đáng.”

Nghĩ như thế cũng phải, nhưng khi trong lòng tôi chỉ có thù hận dành cho anh ấy, nghĩ đến việc trước kia chúng tôi yêu thương nhau rồi bây giờ lại thành người dưng nước lã, nghĩ đến lại thấy thật nực cười.

Lúc này, Phượng Tố Thiên nghĩ ra gì đó, nói với tôi: “Đúng rồi, lúc nãy tôi trở về từ đáy biển, nhìn thấy Sơn thần quay từ đáy biển trở lại, chắc hẳn đi tìm Liễu Long Đình, hiện tại Liễu Long Đình đang say đắm cô, tôi đoán trong hai ngày tới, hắn sẽ tìm đến đây, cô có muốn gặp hắn không?”