Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 403




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Núi này không thể so bì được với thành phố, vừa đến buổi tối, ánh trăng chiếu rọi khắp núi, âm u và tăm tối.

Cũng may là pháp lực của tôi bây giờ cũng không yếu, sau khi rời khỏi cửa chính nhà họ Liễu, đi theo mùi của Liễu Long Đình, vừa đi tìm anh ấy, vừa suy nghĩ trong lòng lát nữa sẽ giải thích với anh thế nào, chủ yếu là chuyện này tự tôi cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không tìm được nguyên do.

Dù như thế nào đi chăng nữa, Liễu Long Đình cũng lí trí hơn, tuy bây giờ anh ấy đang giận tôi, nhưng cũng không để tôi đuổi theo lâu, cuối cùng dừng ngay tại trước một vách đá trên núi, đầu không hề quay lại mà hỏi tôi: “Em còn đi theo anh để làm gì? Đi tìm thần núi, đi tìm Vu của em đi, đừng tìm anh nữa.”

Giọng nói Liễu Long Đình vô cùng bất mãn, hơn nữa còn đứng ở bên vách núi, tôi nhìn dáng vẻ này của anh ấy, cũng sợ rằng anh ấy sẽ nhảy xuống, giọng nói liền trở nên tốt hơn rất nhiều, vừa từ từ tiến lại gần vừa nói với anh: “Liễu Long Đình, anh đừng kích động, anh nghe em giải thích, không phải giống như những gì anh nghĩ đâu, anh có thể lùi bước về sau một chút không, anh đứng ở bên vách núi như vậy, em rất không yên tâm!”

Tôi nói là không yên tâm, nhưng giọng nói tôi lúc này không hiện ra rõ sốt ruột nhiều thế nào, cũng giống như vài ngày trước Liễu Long Đình cũng không bộc lộ cảm xúc nhiều mà trả lời tôi anh không quan tâm việc tôi ở cùng với thần núi vậy, cả gương mặt đều hiện lên vẻ không để tâm đến.

“Không giống như anh nghĩ, vậy thì là như thế nào?” Liễu Long Đình quay đầu hỏi ngược lại tôi, nhưng qua ánh trăng trên trời tôi luôn thận trọng nhìn chân của anh ấy, giọng nói lập tức không hài lòng: “Bạch Tô, có phải em đang sỉ nhục trí thông minh của anh? Em cảm thấy anh giống như mấy người suy nghĩ không thông mà nhảy xuống vách núi sao? Hôm nay em không giải thích rõ ràng với anh, sau này em đừng nghĩ đến việc sống yên ổn.”

Lời nói này từ miệng Liễu Long Đình nói ra, sao nghe giống như phụ nữ trong nhà nghi ngờ người đàn ông của mình vượt quá giới hạn ở bên ngoài vậy, mới có thể nói ra những lời uy hiếp như vậy, tất cả đều mang mùi vị người vợ oán giận.

Nhìn thấy Liễu Long Đình đã bình tĩnh trở lại, tôi bèn đến gần anh ấy, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn núi Trường Bạch bị ánh trăng che phủ, tôi suy nghĩ một hồi lâu mới nói với Liễu Long Đình: "Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, gần đây trong lòng em đều nghĩ đến thần núi, đặc biệt là lúc anh tốt với em, nhưng em cũng hiểu rằng em không thích anh ta, chẳng qua là em cảm thấy thương xót cho cảnh đời của anh ta, nên mới động lòng với anh ta,

không muốn anh giết anh ta, em cũng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, em cảm giác mình là một cỗ máy móc, có một vật gì đó ở trong lòng em dẫn đến suy nghĩ như vậy, làm cho em luôn nghĩ đến anh ta, em không phải cố ý đâu!"

Chỉ có điều khi tôi nói những lời này, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy khó tin lời nói của tôi, vì thế lại bổ sung với Liễu Long Đình một câu: "Em biết có thể em nói sao đi nữa anh cũng không tin tưởng am, nhưng điều em nói đều là sự thật!"

Tôi quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình, anh ấy đứng ở bên cạnh tôi, khi nghe tôi nói những lời này thì cúi đầu nhìn tôi, cũng không vội vàng phủ định lời tôi nói, mà nói với tôi: "Vậy lúc khi em cùng với hắn ở một chỗ, có bao giờ nghĩ đến sẽ bằng lòng sống với hắn, muốn ở bên cạnh hắn cả đời không."

"Trong đầu anh đang suy nghĩ gì vậy? Làm sao em có thể nghĩ đến điều này." Tôi trả lời Liễu Long Đình, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ tôi của Liễu Long Đình, tôi cảm thấy mình không cần giải thích nữa rồi, vì thế liền dứt khoát nói: "Cho dù nói như thế nào, em chỉ thích mình anh, anh tin em hay không cũng không sao cả, dù sao ngay cả việc em đối xử tốt với thần núi anh cũng chấp nhận được, làm sao không chấp nhận được việc em gọi tên thần núi chứ, sở dĩ hiện tại anh tức giận, là bởi vì anh vẫn chưa xoa dịu được bản thân mình, qua vài ngày sẽ ổn thôi."

Liễu Long Đình nghe lời này của tôi, ngay lập tức hừ một tiếng, nói với tôi: "Vậy qua vài ngày sau, em sẽ không gọi tên của thần núi nữa chứ?"

Tôi cũng nghi ngờ rằng có phải Liễu Long Đình không để những lời tôi nói lúc nãy vào tai không, tôi đã nói là tôi không thích thần núi, mà cho dù là thích đi chăng nữa, chuyện này cũng là anh ấy vì muốn lợi dụng tôi để trả thù thần núi mà đẩy tôi đến bên cạnh thần núi, bây giờ lại bày ra bộ dạng chỉ quan tâm lí lẽ bản thân mà không bỏ qua cho người khác như vậy, đem tất cả những lỗi lầm trước đây đẩy lên người tôi, tôi cũng lười giải thích với anh ấy, sẵn lòng đuổi theo để giải thích với anh đã là có thành ý lắm rồi, nếu đã nghe không lọt tai, anh ta thích làm sao thì làm, bà đây không tiếp nữa."

Tôi lười không muốn nói thêm một câu nào nữa với Liễu Long Đình, liền từ trên mặt đất đứng dậy. chạy về phía nhà họ Liễu, bây giờ quay về vẫn có thể ngủ được một giấc.

Thấy tôi không nói lời nào mà đi, Liễu Long Đình vội vàng quay người kéo lấy tay tôi, hỏi rằng tôi không thể kiên nhẫn với anh ta một chút sao? Bình thường khi tôi tức giận anh dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành, khi anh tức giận thì tôi chỉ giải thích một chút, giải thích mà không hiểu liền không quan tâm nữa, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của anh ta không?

"Cảm nhận?" Tôi cảm thấy tức cười, từng bước từng bước đi về phía Liễu Long Đình: "Anh một người đàn ông to lớn, có cảm nhận gì sao? Khi anh suy tính để tôi và thần núi ở cùng nhau, vậy có từng suy nghĩ đến cảm nhận tôi không? Bây giờ lại biết đến cảm nhận nữa hả?!"

Chuyện này vẫn luôn là ngọn rễ trong lòng tôi, tôi muốn mài mòn nó, nhưng mà nó vẫn vững chắc như cũ đậm vào lòng tôi, làm tôi không có cách nào quên đi sự tồn tại của nó. "Bạch Tô..."

Liễu Long Đình dường như muốn giải thích với tôi, nhưng trên cuộc đời này điều vô dụng nhất chính là giải thích, cũng không đợi Liễu Long Đình nói ra, tôi liền duỗi tay đẩy ngực Liễu Long Đình một cái, đang chuẩn bị kêu anh ta đừng nói nữa, nhưng lúc đó tôi không nhớ ra sau lưng Liễu Long Đình chính là vách núi, tôi đẩy một cái như vậy, cả người anh ta ngay lập tức từ trên vách rơi xuống dưới.

“Liễu Long Đình!”

Lần này tôi thật sự không quan tâm đến điều gì nữa, gần như không hề suy nghĩ mà nhảy xuống vách núi, đưa tay về phía Liễu Long Đình mà bắt lấy!

Vách núi này rất ngắn, khoảng chừng mười mét, khi Liễu Long Đình rơi xuống bãi cỏ dưới vách núi, phát ra một tiếng động nặng nề, mà ngay lúc đó tôi cũng rơi đè lên người của Liễu Long Đình, ngay lập tức, một ngụm máu phun ra từ miệng Liễu Long Đình, ngụm máu này đã nhuộm đỏ nửa phần dưới gương mặt Liễu Long Đình, nhưng khi tôi đi xuống thì Liễu Long Đình đưa tay ra ôm lấy eo tôi, miệng vừa ói ra máu vừa nói với tôi: “Em cái đầu heo này, muốn cứu anh có thể nào đổi chỗ để nhảy không, anh bị em đè đến nội thương rồi này!”

Nếu không phải lần này nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Long Đình thật sự bị tôi đè đến nội thương, nếu như bình thường anh ta mắng tôi là heo, tôi sẽ tát một phát đến ba mẹ anh ta cũng nhìn không ra!

“Cái này là anh đáng đời, ai kêu anh không tin em.” Tôi dùng tay áo lau máu trên mặt Liễu Long Đình, một mặt khó chịu trách móc anh, bây giờ mái tóc rối bù trên đầu anh đều rơi trên bải cỏ, từng sợi, từng sợi, dưới ánh trăng sáng hiện lên vừa lộn xộn vừa đẹp đẽ.

“Anh không có không tin em, anh chỉ là muốn để em quan tâm anh nhiều một chút, ai mà biết tính khí của em lại gắt gỏng như vậy, một lời không vừa ý liền muốn mưu sát chồng”

Nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ này của Liễu Long Đình, tôi thật là vừa tức giận vừa mắc cười, ngay sau đó liền duỗi tay đánh vào ngực anh một cái, từ trên người anh trở mình xuống nằm bên cạnh anh, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.

Từ trước đến nay chưa bao giờ cùng Liễu Long Đình ở cùng một chỗ yên tĩnh thế này, ở bên cạnh vắng vẻ giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người chúng tôi.

“Anh sẽ giúp em điều tra xem rất cuộc chuyện là như thế nào, anh cũng tin là trong tim em chỉ có mình anh.” Liễu Long Đình đột nhiên quay đầu qua

chapter content



chapter content