*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hoàng Tam Nương đứng ở bên cạnh chúng tôi, có thể là cổ kỵ đến quan hệ lúc trước Liễu Long Đình và Ngân Hoa giáo chủ, thấy tôi thắng thần mà trào phúng Liễu Long Đình như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên có hơi khó coi, dù sao thì cái gì mà bạn gái cũ với không phải bạn gái cũ, Ngân Hoa giáo chủ lúc trước xem Liễu Long Đình như một con chó, tôi hủ nào không mở liền nhắc hủ đó, đang muốn giải thích với tôi, chẳng qua Liễu Long Đình ngược lại là một chút cũng không để tâm đến việc tôi nói anh ta như vậy, hướng về phía tôi giương cằm lên, nói với tôi. Cô đề ý tôi gặp Ngân Hoa giáo chủ như vậy, là ăn giầm rồi phải không?”
Thôi bỏ qua đi, tôi sẽ ăn giảm của Liễu Long Đình?
Ban ngày ban mặt mà, xung quanh toàn là người đi đi lại lại, Hoàng Tam Nương còn ở bên cạnh chúng tôi, Liễu Long Đình quả thật là mặt dày vô sỉ, lời gì cũng đều nói ra được, tôi thật sự là giận quá rồi, thật muốn phản bác anh ta, nhưng mà lại sợ lời càng hạ tiên của anh ta, thế là cũngkhông thèm nói chuyện với anh ta nữa, tự mình hờn dỗi, trong lòng nghĩ sao Liễu Long Đình sao lại không cần mặt mũi như vậy rồi.
Hoàng Tam Nương đưa tôi và Liễu Long Đình về đến nhà của Liễu Long Đình, sau đó cô ấy mới ra khỏi cửa đi mất, bây giờ trở về căn nhà quen thuộc lại xa lạ này, từ trước đến nay những niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận đều tuôn ra ngoài, lúc đó sự tàn bạo của Liễu Long Đình, đã đâm thật sâu vào trong tim tôi, mà Liễu Long Đình lần nữa quay về, anh ta vẫn giống hệt với trước đây, căn bản là chưa từng nghĩ qua trong căn nhà này rốt cuộc đã chết bao nhiều người, trực tiếp đem hành lí của chúng tôi để lên đó, sao đó đối mặt với tiên đường kêu lên một tiếng: “Các người đều ra đây đi.”
Một tiếng kêu này của anh ta, chỉ thấy cửa tiên đường mở ra rồi, Vu Anh còn có Thường Bội Thiên, Thường Thanh Hồng bọn họ từ trong tiên đường bước ra, người cuối cùng đi ra là Âm Quan Âm, Âm Quan Âm vẫn là một khuôn mặt âm trầm, một câu cũng không nói, cứ như người khác thiếu nợ anh ta mấy chục tỷ vậy. “Lúc trước tôi bị ép buộc làm một số việc có lỗi với các người, bây giờ tôi sâu sắc biểu đạt lời xin lỗi với các người, bắt đầu từ ngày hôm nay, các người cứ tiếp tục đi theo Bạch Tô, tôi đoán được một số tiên gia trong số các người biết lợi ích của việc đi theo Bạch Tô, cũng biết sự lợi hại của tôi, nhưng mà lần này tôi không miễn cưỡng cácngười, muốn đi có thể đi.”
Vu Anh bọn họ, trước đây toàn bộ đều là tiên gia của tôi, Liễu Long Đình cướp bọn họ đi rồi, sao lại không chịu nói xin lỗi với tôi, chẳng qua ngoại trừ Vu Anh và Âm Quan Âm rất nhanh liền nhận tôi ra, những tiên gia khác, nhìn nhau mấy cái, có một số tự động rời khỏi, dù sao tiên gia đều có tính tình, bọn họ vẫn luôn bị Liễu Long Đình khóa ở trong căn nhà này, ép buộc đổi chủ nhân như vậy, cộng thêm căn bản không biết được bất cứ tin tức gì ở bên ngoài, cũng căn bản không biết được Liễu Long Đình bây giờ là giáo chủ, mọi người đều sẽ vì tiền đồ của bản thân mà đến nhờ cậy người khác, cho nên cuối cùng những người ở lại, cũng chỉ có Vu Anh và Âm Quan Âm, còn có Thường Bội Thiên, Thường Thanh Hồng.
Sau khi trong nhà chỉ còn lại sáu người chúng tôi, Âm Quan Âm đột nhiên hướng về phía Liễu Long Đình hơi cúi đầu, nói với Liễu Long Đình: “Chúc mừng chủ nhân đã lên làm Tát Mã giáo chủ.”
Khi Vu Anh nghe thấy Âm Quan Âm nói là Liễu Long Đình lên làm Tát Mã giáo chủ, sắc mặt lập tức ngạc nhiên, tựa như có chút không dám tin, dù sao thì ai cũng khó mà tin rằng người có nhiều tội ác như Liễu Long Đình, lại có thể làm giáo chủ thể là hỏi tôi: “Bạch Tô, Liễu Long Đình, thật sự làm giáo chủ rồi sao?”
Tôi vô cũng không tình nguyện mà trả lời cô ấy là phải, bởi vì trong lòng tôi căn bản không thểchấp nhận được Liễu Long Đình ngược đãi tôi một trận còn có thể đội lên một chức quan trâu bò như vậy quay về, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt tôi, tôi xoắn xuýt một hồi, sau đó nói với Vu Anh là phải.
Sau khi tôi vừa nói phải, Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng lập tức ngạc nhiên vui mừng lên, sự vui vẻ ngạc nhiên này, quả thật là vui vẻ giống như nhặt được một trăm năm mươi tỷ, phục tùng mà quỳ xuống trước mặt Liễu Long Đình, cầu xin Liễu Long Đình dẫn dắt họ, vả lại còn vui mừng không ngừng đã lựa chọn ở lại, nếu không thì, đã bỏ qua cơ hội làm thuộc hạ làm việc cho giáo chủ, không giống mấy người tiên gia kia chọn đi, thì chính là tu luyện một ngàn năm, có lẽ cũng không làm nổi phương tiên.
Thấy Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng quỳ, Liễu Long Đình mở miệng nói với họ một câu đứng lên đi, kêu bọn họ sau này nghe lời tôi nhiều hơn, việc đã làm xong, muốn làm thượng phương tiên cũng dễ hơn rất nhiều, mà lúc anh ta nói muốn làm thượng phương tiên dễ hơn rất nhiều, vốn dĩ Vu Anh đối với Liễu Long Đình không hề muốn gặp lại lắm, cũng nhìn về phía Liễu Long Đình, hy vọng Liễu Long Đình có thể chiếu cố cô ta nhiều hơn.
Tôi không biết quyền lợi cụ thể của giáo chủ lớn đến mức nào, nhưng mà quyền lợi của anh ta khiến tôi nhìn thấy được chỗ hay của việc cóquyền lợi lớn, có một số thứ, căn bản không cần bản thân nỗ lực, muốn có, bản thân đều sẽ dán lên.
Mà Liễu Long Đình thấy mấy người tiên gia đều dán anh ta như vậy, thế là sử miệng nói với bọn họ, chỉ cần sau này bọn họ đều nghe theo lời của anh ta, thứ mà họ muốn, anh ta cũng có thể cho họ.
Câu nói này, quả thực chính là viên thuốc an thần cho bọn người Vu Anh, từ bài xích với Liễu Long Đình, đến bây giờ hoàn toàn tâm phục khẩu phục mà quy thuận anh ta, quả thật chính là sự khác biệt của một quyền lực, mà Liễu Long Đình lúc này cũng không cố kỵ tôi bao nhiêu, giống như cố ý khoe cho tôi xem lợi ích mang mà quyền lực của anh ta mang lại.
Trong lòng tôi tự nhiên không thoải mái với Liễu Long Đình, rõ ràng mấy tiên gia kia chính là của tôi, anh ta làm bộ làm tịch nói muốn đem những tiên gia kia trả lại cho tôi, sau đó lại khiến bọn họ tuyệt vọng mà đi theo anh ta, cho dù là người thân mật nhất, nhìn thấy người của mình đều đứng về phía anh ta, trong lòng cũng sẽ mâu thuẫn, còn huống hồ tôi và Liễu Long Đình lúc này, chỉ là người ở bên nhau, lòng lại cách nhau mười ngàn tám ngàn mét.
Sau khi Liễu Long Đình và mấy tiên gia kia nói chuyện xong, kêu bọn họ đều đi xuống trước đi, lúc này mới xoay đầu nói với tôi tôi cũng đi tắm nghỉ ngơi một đêm cho tốt, Hoàng Tam Nươnggiúp chúng tôi nhận một đơn hàng, nói là mỗi ngôi chùa khu kể bên chúng tôi xuất hiện một pho phật tà, gặp người thì cười, sau khi cười ba tiếng, thì người chết rồi, đã mời rất nhiều tiên gia cũng không thể nói ra nguyên nhân, ngày mai chúng tôi qua đó xem thử. Từ lúc Liễu Long Đình quấn lấy tôi đến nay, tôi đã rất lâu rồi chưa nhận được đơn gì, cộng thêm đây là Liễu Long Đình đang giúp tôi, tôi vốn không muốn nhận phần ân tình giả trân này của anh ta, thế là nói với anh ta trong người tôi không được khỏe, muốn đi anh ta đi một mình đi.
Thấy tôi từ chối, Liễu Long Đình cũng không nói cài gì, phản ừng bình tình như vậy của anh ta làm tôi một lúc cũng không đoán ra được trong lòng anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Đang cảm thấy lời của tôi nói có phải là quá đáng rồi hay không, mà Liễu Long Đình lúc này trực tiếp bế tôi lên, hướng về phía phòng ngủ mà đi vào, khí thế mạnh mẽ một phát ném tôi lên giường, sau đó xoay người đóng cửa.
Tôi đặc biệt muốn chửi Liễu Long Đình có phải bị bệnh thần kinh không, mau chóng hỏi anh ta muốn làm gì?!
Liễu Long Đình không nhanh không chậm mà cởi quần áo của anh ta, đi về phía tôi, trầm ngâm nói với tôi: “Không phải trong người cô không được khỏe sao? Tôi giúp cô trị thử, một lát thì khỏe rồi.”