Tôi đau tới mức di động rơi xuống, ngã ra sofa, ôm bụng liên tục lăn lộn. Thấy tôi đau đớn, Liễu Long Đình nhanh chóng ôm tôi, hỏi tôi sao vậy? Cơn đau dữ dội truyền khắp toàn thân, tôi đau tới mức cơ mặt co rút, cắn răng chỉ vào di động, kêu Liễu Long Đình nghe máy. Liễu Long Đình lập tức nhặt điện thoại lên đặt bên tai, nhưng sau khi nghe Bố Thắng Đạt trong điện thoại nói, sắc mặt anh ấy tối sầm, đáp lại một câu: “Được, vậy thì ba ngày sau gặp!"
Nói xong, Liễu Long Đình cúp mày. Nhưng cho dù Liễu Long Đình đã đồng ý lời tuyên chiến của Bố Thắng Đạt thì bụng tôi vẫn đau nhói, muốn hỏi Liễu Long Đình tôi bị sao, nhưng đau tới nỗi không thể mở miệng nói chuyện được. Liễu Long Đình cũng biết tôi đang đau, đặt tay lên bụng tôi, một dòng khí hơi lạnh từ lòng bàn tay, anh ấy xâm nhập vào bụng tôi.
Theo dòng khí này tiến vào, cơn đau trong bụng tôi dần dần giảm bớt, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện, hỏi Liễu Long Đình có phải anh ấy đã đồng ý với tên Bố Thắng Đạt kia hay không? Liễu Long Đình dời tay, nhưng anh ấy vừa lấy tay ra thì bụng tôi lại bắt đầu đau, chẳng qua là đỡ hơn lúc nãy một chút. Liễu Long Đình cũng bế tôi lên đi vào phòng, nói đúng vậy, bởi vì tên Bố Thắng Đạt kia đã hạ cổ cho tôi nên bụng tôi mới đau, cũng vì cổ trong bụng tôi đã hút hết tinh khí của con chút tôi.
“Anh ta ở tít tận Quan Chu, chúng ta ở Đông Bắc, sao anh ta có thể hạ cổ cho người lạ như chúng ta?" Tôi quả thực rất khó tin. Nếu anh ta thực sự có bản lĩnh lớn đến thế thì trận quyết chiến này chúng tôi không cần thi nữa, anh ta thắng chắc.
"Tôi nghi ngờ lúc chúng ta đi giải quyết Âm Quan Âm thì em đã bị hạ cổ."
Lúc trước tôi đến nhà Phạm Mai Kiều đã là chuyện từ mấy tháng trước, nhà cô ấy cũng ở Quan Chu, nhưng lần đó chúng tôi chỉ đi thu phục Âm Quan Âm chứ có ở lại Quan Chu đâu? Tại sao Bố Thắng Đạt lại có thể tìm được tôi hạ cổ?
Liễu Long Đình bế tôi về phòng, đặt tôi lên giường. Thấy tôi tràn đầy khó tin, anh ấy nói với tôi rằng cổ Miêu Cương cũng rất lợi hại, không chỉ có thể luyện hóa vật sống mà vật chết cũng được. Hơn nữa hạ cổ cũng rất đơn giản, chỉ cần lỡ tay chạm vào một mảnh lá cây, hoặc đạp trúng thứ gì, thậm chí là hít vào mùi gì đó cũng có thể trúng cổ.
Thứ bám trong bụng tôi là hồn của một con bọ. Trùng hồn cổ không thấy được cũng không chạm vào được, tiến vào cơ thể người thì sẽ bắt đầu chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân. Ngắn thì mấy ngày dài có thể đạt tới mấy chục năm. Chắc Bố Thắng Đạt đã thấy tôi ở Tứ Đông, hơn nữa lập tức nhận ra tôi mang thai rắn, cho nên mới nảy sinh ý đồ xấu. Thai nhi kết hợp của người với rắn vô cùng hi hữu, nếu lấy đi luyện cổ thì sẽ vô cùng bá đạo lợi hại.
Vậy thì tôi vô duyên vô cớ trúng đạn! Hơn nữa Bố Thắng Đạt nói có người giới thiệu tôi cho anh ta, đó là ai? Phạm Mai Kiều đã chết rồi, Âm Quan Âm cũng cùng chúng tôi tới Đông Bắc, ai có quan hệ ở Quan Chu nữa? Chẳng lẽ là Vương Hoằng?
Tôi nghĩ không có khả năng là Vương Hoằng. Tên hạm của đó không chừng còn chưa từng bước chân ra khỏi Đông Bắc, tôi đang định ngồi dậy hỏi Liễu Long Đình anh ấy có biết là ai không thì Liễu Long Đình đè lên vai tôi, hôn lên tại, lên cổ tôi rồi mò xuống dưới, nói với tôi rằng có chuyện gì chờ chúng tôi làm xong rồi tính tiếp. Tinh khí nuôi nấng mấy ngày trước đều bị con trùng kia hút hết nên tôi mới đau đến thế. Lát nữa có lẽ sẽ lâu một chút, kêu tôi cố gắng chịu đựng, nếu anh ấy không được thì phải nhớ lời nói lúc nãy của anh ấy, gợi hứng thú cho anh ấy.
Lần đầu tiên tôi rõ ràng cảm nhận được làm chuyện ấy cũng không phải là vì sung sướng mà là có mục đích khác. Tôi cũng biết tình trạng đứa con trong bụng mình, lúc làm chuyện này thì tôi cũng cần cố gắng mới được. Hơn nữa chuyện này nói nó vĩ đại là vì nó là con đường duy trì nòi giống của con người, nói nó dơ bẩn là vì nó không thể mang ra nói chuyện, cũng không thể quá thường xuyên, quá mức chính là dơ bẩn. Tôi với Liễu Long Đình quả thực là chiếm cả hai, không có cao thượng, cũng không có mịt mờ, chỉ vì con chúng tôi có thể sống sót.
Liễu Long Đình nói hơi lâu, nhưng phải nói là lâu đến đáng sợ. Từ chiều hôm qua tới bây giờ đã sắp mười hai giờ khuya, tôi quả thực sắp nổi điên, sưng tấy, giống như mọc bướu thịt đau nhói. Nếu có thể, cả đời này tôi không muốn xảy ra quan hệ với Liễu Long Đình nữa!
Không chỉ mình tôi mà ngay cả Liễu Long Đình cũng kiệt sức nằm bên cạnh tôi, sắc mặt trắng bệch như giấy, bảo tôi ngủ sớm đi, sáng dậy chúng tôi còn phải đi tìm Bố Thắng Đạt. Thấy Liễu Long Đình như vậy, cho dù chúng tôi đi tìm Bố Thắng Đạt thì cũng không đánh lại anh ta. Tôi muốn hỏi Liễu Long Đình là chúng ta có đi không? Nhưng Liễu Long Đình đã mệt mỏi ngủ, tôi cũng rất buồn ngủ, tựa vào lòng Liễu Long Đình rồi thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại đã là mười một giờ sáng, Liễu Long Đình thức dậy trước tôi, tinh thần khỏe khoắn hơn hôm qua một chút, còn nấu cơm, bảo tôi ăn xong thì ra sân bay. Có điều khi chúng tôi chuẩn bị tới Quan Chu thì Liễu Long Đình lại kêu tôi mang Âm Quan Âm đi cùng, chúng tôi có thể chiến thắng hay không thì còn phải xem Âm Quan Âm.
Âm Quan Âm rất hờ hững với tôi, nhưng lại rất kính trọng Liễu Long Đình. Chẳng qua Âm Quan Âm không muốn biến thành hình người rêu rao trước công chúng, cho nên tôi đặt pho tượng của anh ta trong ba lô, mang tới Quan Chu.
Buổi tối giày võ quá lâu, lên máy bay tôi bắt đầu buồn ngủ. Liễu Long Đình kêu tôi tựa vào vai anh ấy ngủ, tới nơi sẽ đánh thức tôi. Hơn nữa lúc tôi nhắm mắt, anh ấy còn khen tôi bao lâu rồi mà tôi còn khít như thế, đúng là bảo bối. Tôi nhất thời nổi da gà, không hiểu Liễu Long Đình đang nói cái gì, cho nên cũng nói với Liễu Long Đình rằng anh ấy cũng là bảo bối.
Khi chúng tôi tới sân bay Quan Dương thì Bố Thắng Đạt kia lại nói đã tới sân bay đón chúng tôi. Tôi còn tưởng mấy người dưỡng cổ bình thường đều là nông dân, nhưng khi thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu giơ biểu ngữ "Bạch Tô" thật to, người đàn ông kia nhất thời nở nụ cười với tôi, đi về phía tôi. Sau lưng anh ta còn có mấy người đàn ông vạm vỡ đeo kính râm đi theo, xem ra còn dẫn cả vệ sĩ đi cùng, tư thế cứ như là người lãnh đạo đi thị sát!
“Cô Bạch, tôi chính là Bố Thắng Đạt, chào mừng cô đã tới Quan Chu. Mời cô Bạch lên xe cùng tôi.” Bố Thắng Đạt nói, lại nhìn Liễu Long Đình bên cạnh tôi, chẳng qua anh ta không nhận ra Liễu Long Đình là xà tiên nên cũng cười với Liễu Long Đình, kêu chúng tôi cùng lên xe.
Đến cũng đến rồi, tôi nghe theo thu xếp của Bố Thắng Đạt, hỏi chúng ta tỷ thí cái gì? Mấy hôm trước Bố Thắng Đạt gọi điện cho tôi có vẻ rất sốt ruột, cứ như phần mộ tổ tiên bị đào lên. Bây giờ tôi với Liễu Long Đình đã tới, anh ta bèn nói với tôi: “Không vội không vội, cô Bạch đi cùng tôi xem chuyện này cái đã. Chờ xem xong, cô lại xác định có muốn tỷ thí với tôi không."
Muốn đấu thì đấu, sao lại dong dài như thế? Nếu sớm biết vậy tôi kêu Bố Thắng Đạt tới Đông Bắc, xem tôi hành chết anh ta như thế nào. Bây giờ tôi ở Quan Chu, là địa bàn của anh ta, đành phải nghe theo sắp đặt của anh ta.
Tôi còn tưởng Bố Thắng Đạt sẽ dẫn chúng tôi tới rừng hoang xem trùng anh ta nuôi, nhưng không ngờ anh ta lại dẫn tôi tới một hộ gia đình. Đó là một cặp vợ chồng, thấy tôi với Bố Thắng Đạt tới đây thì đều rất nhiệt tình, Bố Thắng Đạt nói với người vợ "Loại thuốc của tôi được lắm đúng không? Gần đây phần đầu còn ngứa không?"
Dường như nói trúng chuyện thương tâm, người vợ lập tức oán giận, nói lúc gội đầu không ngứa, nhưng gội xong thì bắt đầu ngứa. Người chồng nghe vậy thì cười lạnh, nhưng lại rất hưng phấn, chẳng qua vẻ mặt này chỉ xuất hiện mấy giây, đến khi nhìn chúng tôi thì lại trở nên nhiệt tình như người vợ.
Tôi không rõ Bố Thắng Đạt nói chuyện với hai vợ chồng là có ý gì. Chẳng qua sau khi Bố Thắng Đạt đến đây, người vợ đi lấy một chậu nước ấm, nhỏ mấy giọt nước thuốc màu lục vào, sau đó bắt đầu gội đầu, hơn nữa người phụ nữ kia coi chuyện gội đầu rất vui vẻ, vừa gội vừa cười nói chuyện với Bố Thắng Đạt, nói rất cảm ơn anh ta, nếu không có thuốc hay của anh ta thì cô ta đã chết rồi.
Anh ta kêu chúng tôi từ xa xôi tới đây là để chúng tôi xem một người phụ nữ gội đầu à? Khi tôi đang định nói móc Bố Thắng Đạt thì bỗng có tiếng nước ào ào truyền tới từ phía người phụ nữ gội đầu. Tôi quay đầu sang nhìn thì thấy đầu của người phụ nữ đó rơi ra khỏi cổ, cả cái đầu đều ngâm trong chậu nước. Một đống giòi bọ trào ra từ chân tóc và phần cổ của cô ta, trông vô cùng đáng sợ ghê tởm.
“Đây là tình cổ, hai người yêu nhau ăn nó vào, nếu một bên trong số đó có ý đồ xấu, hoặc là không trung thành thì bên kia sẽ chết. Tôi nghe nói cô Bạch và tiên gia của cô rất yêu nhau, chi bằng chúng ta thi đấu cái này đi. Cô về nhà ăn tình cổ với tiên gia của cô, nhìn xem lúc đó ai trong số hai người sẽ chết. Nếu cô chết thì con của cô sẽ thuộc về tôi. Nếu tiên gia của cô chết thì cô thắng, tôi đi theo cô. Còn nếu hai người các cô đều không chết thì thế hòa, chẳng những có thể kiểm tra xem hai người có thích nhau hay không mà còn có cơ hội thu tôi vào dưới trướng, chuyện tốt như vậy, chỉ chờ cô Bạch lên tiếng thôi. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ lập tức giao tình cổ cho cô."