Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 161




Lần trước tôi lên đến bệnh viện khám thai, Thần Núi từng đến tìm tôi, nhưng lần đó anh ta tới để cảnh cáo tôi, nhân tiện kêu tôi nhắn lại cho Liễu Long Đình. Hơn nữa chuyện này tôi chưa nói cho Liễu Long Đình mà, không biết sao bây giờ Liễu Long Đình lại biết? Chính vì lần đó mà Liễu Long Đình còn đang giận tôi.

"Đúng vậy, lúc trước ở trong bệnh viện, anh ta từng tới tìm em.” Tôi đáp lại Liễu Long Đình. Không biết sao anh ấy lại xâu chuỗi chuyện này Thần Núi.

“Vậy em có cảm giác gì với Thần Núi?" Liễu Long Đình hỏi tôi.

Nhắc tới Thần Núi, tôi lại nhớ tới bộ mặt càn rỡ gian ác đáng ghê tởm của anh ta lúc ném tôi vào hang rắn. Anh ta làm hại tôi như vậy, cả đời tôi đều sẽ nhớ rõ anh ta!

"Em ghét anh ta, thật sự hy vọng anh ta chết sớm một chút. Loại người xấu xa như vậy ở trên thế giới này quả thực là hại người!" Tôi tức giận trả lời Liễu Long Đình. Nhưng tự nhiên Liễu Long Đình lại nhắc tới Thần Núi, tôi bèn hỏi: “Chẳng lẽ anh nghi ngờ kẻ giả mạo Thần Sông là Thần Núi?"

“Không phải là không có khả năng này. Trước kia tôi không hiểu biết về anh ta, nhưng sau lần giao thủ này, tôi huy động tiên gia đi điều tra lai lịch của anh ta, phát hiện anh ta chẳng những chưởng quản lĩnh vực núi Bàn Cờ lần trước, đó chỉ là điểm dừng chân tạm thời của anh ta. Hơn nữa trước khi anh ta được dân chúng khu vực núi Bàn Cờ cúng làm Thần Núi thì anh ta vốn là Sơn Xuyên Chi Thần, là yêu quái, do chưởng khí trong núi biến thành, không phải là hạng người lương thiện gì, lại cai quản núi non trong thiên hạ."

Nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi sợ ngây người. Tôi vốn cho rằng Thần Núi chỉ là một thần núi nhỏ tu luyện hơn hai ngàn năm, không ngờ anh ta lại có lai lịch lớn đến thể: “Nói nhiều như vậy, Thần Núi chẳng phải là như Thần Sông hay sao? Một người quản núi, một người quản nước."

“Không, vẫn khác." Nói tới đây, Liễu Long Đình đặt tôi ngồi lên sofa, đứng dậy nói: “Mặc dù trên bản chất thì Thần Núi với Thần Sông giống nhau, nhưng vẫn khác biệt. Thần Sông trực thuộc trên trời, nhưng Thần Núi lại trực thuộc mặt đất, là thần linh cấp dưới của Hậu Thổ Nương Nương, Thần Đất thời thượng cổ. Mặc dù là thần linh, nhưng biên chế rất hỗn loạn. Họ ở trong tam giới, nhưng có thể thoát khỏi trật tự tam giới, hơn nữa Hậu Thổ Nương Nương chỉ là một thần vị, chưa từng có ai gặp Hậu Thổ. Nếu Hậu Thổ không tồn tại thì anh ta sẽ không cần bị quản chế. Trên mặt đất này chỉ cần là nơi có núi thì đều là lãnh địa của anh ta. Chỉ cần không nảy sinh xung đột với thần linh chính quy thì không ai có thể kiềm chế anh ta."

Nghe vậy, tôi bỗng nhớ tới lúc trước chúng tôi tới núi Bàn Cờ xử lý Thần Núi. Anh ta dễ dàng bị Liễu Long Đình phá thân xác, hơn nữa lúc đó anh ta ở lại núi Bàn Cờ chẳng qua cũng như hoàng đế đi dạo hậu hoa viên của mình mà thôi, mệt mỏi thì dừng lại trong đình nghỉ ngơi một lát. Mà anh ta dừng lại ở núi Bàn Cờ nghỉ ngơi suốt hai ngàn năm.

Nhưng còn một vấn đề khác, nếu Thần Núi là Sơn Xuyên Chi Thần thì tại sao lại đánh không lại cả Liễu Long Đình? Liễu Long Đình muốn đối phó với Thần Sông cũng phải tụ tập hết tất cả tiên gia ở Đông Bắc, khu vực Đông Bắc có bao nhiêu tiền gia cả lớn lẫn bé? Xuất mã tiên dã tiên Thượng Phương Tiên, các loại tiên gia tổng cộng lại nhiều đếm không xuể, thế mới có tư cách giao chủ với Thần Sông, huống chi là Thần Núi này không có người kiềm chế nên hút tinh khí của bao nhiêu người, đáng nhẽ anh ta phải lợi hại hơn Thần Sông mới đúng, sao lại bị Liễu Long Đình còn chưa tu luyện đến một ngàn năm đánh bại?

Những vấn đề này khiến tôi nghi hoặc, ngay cả Liễu Long Đình cũng khó hiểu. Linh khí và thân phận của anh ta thực sự không xứng đôi. Còn việc đã xảy ra chuyện gì khiến linh khí của anh ta biến mất, hơn nữa lúc trước còn phải ăn thịt trẻ con mới có thể duy trì mạng sống thì đừng nói là tôi với Liễu Long Đình, e rằng trừ số ít thần tiên lớn tuổi thì rất hiếm người biết. Dù gì Thần Núi cũng là thần lâu năm, những vị thần mới nhậm chức e rằng chỉ mới nghe tiếng tăm của anh ta chứ không biết anh ta là ai. Chẳng trách Thần Núi có thể khống chế ác quỷ hồn ma trong phạm vi trăm dặm ở vùng này, rất khó tưởng tượng được thực lực sau này của anh ta sẽ mạnh tới mức nào. Nếu thực lực của Liễu Long Đình cách anh ta quá xa thì kết cục của chúng tôi quả thực là không thể tưởng tượng được, chắc chắn sẽ chết trong tay anh ta. Liễu Long Đình phá hủy thân xác của anh ta vào thời điểm anh ta yếu nhất, chắc chắn anh ta sẽ không quên mối thù này.

Thấy tôi lo lắng, Liễu Long Đình xoay người đi đến trước mặt tôi, nói: “Có điều tôi phát hiện anh ta có vẻ khác thường với em. Chúng ta gặp anh ta mấy lần, em đều không hề hấn gì.”

“Đó là vì anh với Phượng Tổ Thiên đuổi tới kịp thời, không thì chắc chắn em đã bị Thần Núi giết chết rồi." Nhớ tới lúc trước Thần Núi nói muốn ăn con tôi, tôi lại cảm thấy khủng bố ghê tởm.

“Nếu anh ta muốn giết em thì không cần một giây đã giết luôn rồi. Hơn nữa người anh ta muốn trả thù là anh, tại sao mỗi lần đều bắt cóc em, lấy em đe dọa tôi? Anh ta trực tiếp tính kế tôi, đưa tôi vào chỗ chết chẳng phải càng trực tiếp hơn hay sao?"

Liễu Long Đình nói vậy khiến tôi chợt ngẫm lại, sau đó nhớ lại mấy lần gặp Thần Núi. Cho dù anh ta ném tôi vào hang rắn thì cuối cùng anh ta vẫn kéo tôi lên. Nếu tôi không được anh ta đón lấy mà giảm xóc thì ngã từ trên cao xuống đất, có lẽ tôi sẽ bị ngã thành tàn tật. Hơn nữa lúc nói chuyện, anh ta cứ luôn mồm nói tôi với Liễu Long Đình thế nào thế nào.

“Huống chi bây giờ thực lực của Thần Núi đã được tăng lên nhờ hút dương khí, những người liên quan tới chúng ta đều biết tin tức của chúng ta thì cũng chỉ có mỗi Thần Núi. Cho nên anh nghi ngờ Thần Núi đã biến thành Thần Sông cùng em ở trên thuyền, hơn nữa chắc hẳn anh ta có tình cảm khác thường nào đó với em, nói yêu thì chưa đến mức, nhưng đáng để anh ta để bụng.

Vừa rồi Liễu Long Đình còn nói quan hệ của tôi với Thần Sông và Phượng Tổ Thiên, bây giờ lại lôi ra Thần Núi, đừng nói là anh ấy, cho dù Thần Núi đứng trước mặt tôi nói anh ta có tình cảm với tôi thì có chết tôi cũng không tin. Có tình cảm mà anh ta lại hành tôi như thế à? Muốn ăn thịt con tôi, tra tấn tôi đến mức gần như mất mạng.

Tôi nói với Liễu Long Đình rằng anh ấy suy nghĩ nhiều quá, không có chuyện đó đâu. Tôi vẫn tin rằng nếu thực sự có tình cảm với một người thì chắc hẳn phải suy nghĩ cho đối phương, chứ không phải là chỉ hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết. Chẳng qua Liễu Long Đình không bận tâm lời tôi nói, đi lòng vòng trước mặt tôi rồi hỏi: “Vậy em có nhắc tới chuyện của tôi và Thuần Dương với Thần Núi biến thành Lạc Thần không?"

Tôi lắc đầu, nói không, bởi vì khi đó tôi cũng thấy là lạ nên không nói chuyện này cho anh ta.

Nghe vậy, Liễu Long Đình đè lên đầu gối của tôi, cười tủm tỉm nhìn mặt tôi, bỗng nhiên thò đầu cắn một phát lên môi tôi. Đôi môi Liễu Long Đình thơm mềm mịn màng, chẳng qua không chờ tôi nhấm nháp hương vị trên môi anh ấy thì anh ấy đã rời đi, nói với tôi: “Không ngờ cũng có lúc Tiểu Tô của tôi thông minh như thế."

Liễu Long Đình đang khen tôi hay đang trào phúng tôi thế! Tôi lập tức cầm gối ôm ném lên người Liễu Long Đình. Mà lúc này, tiếng chuồng di động của tôi vang lên, là một dãy số lạ gọi tới từ Quan Chu. Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ cho rằng đây là điện thoại lừa đảo, bởi vì tôi có quen ai ở Quan Chu đâu? Nhưng lần này, tôi loáng thoảng cảm nhận được đây là đơn xem chuyện, cho nên ma xui quỷ khiến cầm di động lên, nói a lỗ.

"Cô Bạch Tô phải không? Tôi tên là Bố Thắng Đạt, là người dưỡng cổ, lần này gọi điện cho cô là vì nghe một người bạn nói tiến gia Đông Bắc các cô rất lợi hại. Tôi không phục, cho nên tới tuyên chiến với cô. Chúng ta hẹn thời gian tỷ thí một trận. Hơn nữa tôi biết các cô sắp cần rất nhiều tinh khí nuôi con của cô. Nếu các cô thắng thì tôi sẽ tự kết liễu mình, tất cả cổ tiên mà tôi nuôi cùng tinh khí của tôi đều tặng cho cô, hơn nữa sau khi chết còn sẵn sàng làm binh mã trong đền thờ của cô, mở rộng đội ngũ của cô. Nhưng nếu có thua thì cô cũng không cần chết, chỉ cần giao đứa con trong bụng cô cho tôi."

Nghe người này nói, tôi lập tức mắng anh ta là đồ ngu, không có lý do tôi thi đấu với anh ta làm gì?

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Tôi hỏi lại anh ta.

“Bây giờ cô có cảm thấy khác thường không?” Đối phương bỗng cười hỏi.

Khác thường gì? Tôi thì có gì khác thường? Chẳng qua khi tôi đang muốn đáp lời thì trong bụng tôi bỗng truyền tới cơn đau nhói, cái thai của tôi như chùng xuống, cứ như muốn rơi ra khỏi bụng tôi!