*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Liễu Long Đình nói câu này, không hiểu sao trong lòng tôi chợt lạnh lẽo, cứ như thể có ai đó cầm thứ lạnh lẽo đâm vào tim tôi, cực kỳ khó chịu
“Vậy sao họ lại chết rồi sống lại? Có nguyên nhân gì không?” Trên thế giới ngay cả con người cũng khó chết rồi sống lại, huống chi là ma quái vốn dĩ chính là linh thể.
Thấy tôi hỏi vậy, ánh mắt Liễu Long Đình nhìn tôi trở nên phức tạp, nói anh ấy cũng không rõ lắm. Chuyện vật chết hồi sinh này cũng chỉ là chuyện từ hai mươi năm trước, bây giờ chúng tôi nhận đơn còn ít, chỉ trong khu vực Đông Bắc, thấy rất ít. Đây mới chỉ là bắt đầu, về sau chúng tôi sẽ gặp những thứ đó càng ngày càng nhiều. Tôi còn nghĩ tôi đang mang thai, sau này sinh con thì có phải là sẽ bớt gặp chuyện này hay không. Nhưng Liễu Long Đình nói mới chỉ là bắt đầu, khiến tôi nhất thời nản lỏng. Hai mươi năm trước chẳng phải là sau khi tôi chào đời sao? Có phải mấy thứ kia chọn tôi sinh ra rồi đều xuất hiện hết không?
Tôi căm giận bất bình thầm nghĩ.
Liễu Long Đình thấy tôi tràn đầy ai oán, nói với tôi rằng chúng ta đi xem cho bà lão này đi. Có thể cứu người thì vẫn nên cứu, đây cũng là bổn phận của chúng tôi, nếu chúng tôi thấy chết mà không cứu thì khác nào giết họ? Cứu được cái mạng nào hay cái đó.
Trời đất! Lúc này mà Liễu Long Đình có thể nói những câu đầy chính nghĩa như vậy, khiến tôi cảm thấy áy náy. Từ khi nào mà anh ấy lại trở nên thiện lương như thế? Thân là tiên gia coi mạng người như cỏ rác, vậy mà cũng nói với tôi cứu được cái mạng nào hay cái đó, vậy mà tôi là người, thấy đồng loại gặp nạn cũng không muốn cứu.
Mặt tôi nóng ran, gật đầu với Liễu Long Đình, sau đó đỡ bà lão dậy, nói đơn này tôi nhận, cần bà lão dẫn chúng tôi tới nhà bà ấy xem tình huống trước.
Thấy tôi đồng ý, bà lão khóc rống lên, đứng dậy nói tôi là người tốt, thần tiên trên trời sẽ phù hộ chúng tôi. Tôi với Liễu Long Đình thu dọn một chút rồi lái xe ra ngoài, hỏi nhà bà lão ở đâu, sau đó chạy đến nhà họ.
Nhà bà lão cách nội thành cũng rất xa. Còn lý do những thứ kia thích quấy phá ở nơi hoang vu, chắc là vì dương khí ở nơi đó ít, hơn nữa không có thể lực gì. Con người còn thích ức hiếp kẻ yếu, huống chi là ma. Người ức hiếp kẻ vô dụng, ma cũng thế.
Chúng tôi ra khỏi nhà từ tám giờ sáng, từ đường quốc lộ lên đường cao tốc, lại từ đường cao tốc rẽ vào đường quốc lộ, sau đó là đường mòn trong núi. Đến hai ba giờ chiều, chúng tôi mới tới ngôi làng của bà lão. Đằng sau ngôi làng là rừng bạch dương rộng mênh mông, sau nữa là núi cao. Trong phạm vi mười dặm chung quanh đây chỉ có mỗi một ngôi làng của bà lão, hơn nữa ngôi làng cũng rất nhỏ, tổng cộng chỉ mới có tầm hai mươi gia đình.
Người dân làng thấy chúng tôi lái một chiếc xe được coi là siêu xe vào làng thì già trẻ lớn bé đều bu lại. Trong đám người này, tôi thấy người nào cũng rất quái dị, có người mất tay, có người mất hai cái tai, thậm chí có người không có mũi. Thấy họ như vậy, trong lòng tôi hơi kinh hãi. Bà lão nói với tôi rằng họ vốn là người bình thường, chẳng qua thứ quỷ quái kia vào làng ăn trộm mất bộ phận trên cơ thể người nên họ mới biến thành thế này.
Từ thời cổ đại đã có câu chuyện Hư Hao trộm sáo ngọc của Đường Minh Hoàng và túi thơm của quý phi nương nương. Thực ra từ cổ chí kim, những lời đồn đãi như vậy đều do con người bịa ra thôi, vậy thì đương nhiên có những người và chuyện không thực sự tồn tại. Liễu Long Đình nói Hư Hao là ác quỷ, ăn thịt người, cho nên không có khả năng trộm sáo ngọc với túi thơm. Thứ mà chúng hứng thú là khí quan trên cơ thể con người. Có lẽ trước kia Đường Minh Hoàng với quý phi bị Hư Hao trộm thứ gì đó trên gương mặt, hoặc là thứ cực kỳ quan trọng. Nhưng người của hoàng tộc thì sao có thể cho bên ngoài biết chuyện làm tổn hại uy nghiêm của hoàng gia này? Thế nên mới nói với bên ngoài rằng họ bị mất sáo ngọc với túi thơm. Chung Quỳ bắt Hư Hao ăn thịt, trả thứ đó cho Đường Minh Hoàng, thế nên Đường Minh Hoàng mới vui vẻ sắc phong Chung Quỳ là quỷ thần, chức trách là trừng trị ác quỷ. Chứ không một ông vua chỉ bị mất sáo ngọc, một phi tần chỉ bị mất túi thơm thì cần gì phải làm rùm beng lên như thế? Hơn nữa từ xưa tới nay, hoàng cung đều là nơi thánh khiết, được thần linh phù hộ, nếu là ma quỷ bình thường thì ngay cả bước chân vào đó cũng không được.
“Lúc Hư Hao ăn trộm thứ trên người các bà, các bà không thấy đau ạ?” Tôi hỏi bà cụ.
Bà cụ lắc đầu, nói nếu đau thì đã tỉnh dậy rồi. Chính vì không đau đớn nên hôm sau không phải tay thì cũng là chân trên người mình biến mất.
Tôi làm tiên gia lâu như vậy, trừ mấy lá bùa ra chẳng biết làm gì. Đôi khi tôi nghi ngờ mình có tư chất làm tiền gia hay không? Nghe bà lão kể lại tình huống này, tôi vẫn đần mặt ra, hỏi Liễu Long Đình chuyện này chúng tôi nên xử lý như thế nào? Liễu Long Đình có vẻ như đang suy nghĩ đối sách, hoặc là đang tính toán gì đó. Thấy tôi hỏi, anh ấy bèn nói rằng trước kia Hư Hao bị Chung Quỳ giết chết, lần này lại xuất hiện, những tà túy bị Chung Quỳ giết chết đều sẽ bị ghi vào ưu khuyết điểm của ông ấy. Nói cách khác, dù Hư Hao này sống hay chết thì cũng là thứ của Chung Quỳ, chúng tôi không tiện nhúng tay.
“Bây giờ việc chúng ta có thể làm là mời Chung Quỳ lên đây đối phó với Hư Hao, vậy thì chúng ta chẳng những bớt tốn công mà lúc đó còn có thể xem Chung Quỳ có chịu ở lại trần gian hay không. Nếu ông ấy nguyện ý thì có thể mời ông ấy vào đền thờ của chúng ta để làm xuất mã tiên của em. Chung Quỳ thời còn sống là người, chết thành quỷ thần, có thể đi thông hai giới âm dương, hoàng cung biệt thự. Tiên gia trong đền thờ chúng ta quá ít, nếu ông ấy đồng ý thì sau này đền thờ của chúng ta sẽ có một tiên gia chuyên nghiệp hơn, còn có thể giới thiệu với người khác, hơn nữa tăng danh vọng của em trong nghề này”
Danh vọng nói dễ hiểu chính là vốn liếng để tôi có thể làm màu khi ra ngoài. Chung Quỳ là quỷ thần, là nhân vật nổi tiếng, nếu tôi thật sự có thể cúng ông ấy trong đền thờ của mình thì sau này tuyên bố với bên ngoài cũng rất phong cách.
“Vậy em nên mời ông ấy như thế nào? Vẫn niệm Bang Binh Quyết hả? Nhưng Chung Quỳ không phải là tiên gia của em, Bang Binh Quyết cũng vô ích mà!” Tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình nhìn tôi, nghiêng người về phía tôi, thoáng chốc đã nhập vào người tôi, sau đó nói chuyện đêm nay cứ giao cho anh ấy đi. Nếu Chung Quỷ đồng ý đi theo chúng tôi thì anh ấy sẽ nhường thân thể của tôi ra để tôi tự nói chuyện với Chung Quỳ. Tôi gật đầu đồng ý. Sau khi Liễu Long Đình nhập vào người tôi, tôi lập tức nhìn thấy ngôi lành vừa rồi còn bình thường, bây giờ đã bị khí đen bao phủ, đó là chướng khí. Những nơi thường có ma quỷ quấy phá, dân chúng lầm than thì đều sẽ có chướng khí như vậy.