Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 142




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì lúc này Liễu Long Đình đang ở trong người tôi nên lời chú cứ như là chính tôi đang niệm. Lần này Liễu Long Đình nâng cao đẳng cấp của tôi lên, đám dân làng kia quỳ sau lưng tôi, thấy thời tiết bất chợt thay đổi thì liên tục quỳ xuống vái lạy tôi, kêu tôi cứu họ.

Tôi lại không phải là thần tiên gì, bị một đám dân làng quỳ thì hơi xấu hổ. Dù sao cũng là Liễu Long Đình ở trong người tôi hàng yêu trừ ma giúp họ, còn tôi thì chẳng làm gì hết, vậy mà nhận đại lễ như vậy khiến tôi hổ thẹn. Tôi vốn định đỡ họ lên trước, nhưng Liễu Long Đình lại khống chế thân thể của tôi, tôi cũng không thể nhúc nhích nên đành mặc kệ họ.

Khi tôi thấp giọng niệm khẩu quyết đến nửa chừng, cơn gió chung quanh chúng tôi còn đang gào thét, giống gió lạnh trong ngày đông gia rét, thổi khiến chúng tôi bắt đầu lạnh run.

…... Âm ty chi thần, trảm yêu trừ ma, tốc tốc hiện thân!” Sau khi tôi nói câu này, nhất thời cơn gió mạnh trước mặt tôi bỗng tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sừng sững hiên ngang trong gió, hơn nữa đang dần dần biến thành hình người.

Một người đàn ông cao gần hai mét, vóc dáng khôi ngô xuất hiện trước mặt tôi. Người đàn ông này trông tương tự như Chung Quỳ trong tranh tết hay điện ảnh, khoảng chừng ba mươi tuổi, để râu quai nón, mặc áo quan màu đỏ thời cổ đại, còn đội mũ cánh chuồn trên đầu.

“Kẻ gọi ta là ai?” Một giọng nói thô kệch vang lên từ trong miệng của người đàn ông cao lớn trước mặt tôi. Ông ấy nói chuyện rất to, thổi bay cả râu quanh miệng ông ấy. Đây chính là Chung Quỳ.

Liễu Long Đình khẽ khom người, nói với Chung Quỳ: “Tiểu nữ là đệ tử xuất mã của nhà họ Liễu vùng Đông Bắc, hôm nay gặp phải kẻ bại dưới tay thiên sư ngài trước kia, bèn mời thiên sự lên đây gặp mặt.”

“Đệ tử xuất mã của nhà họ Liễu ư? Đệ tử xuất mã của nhà Liễu Long Dương?” Chung Quỳ hỏi tôi. Xem ra mức độ ảnh hưởng của anh trai Liễu Long Đình vẫn rất mạnh, làm Thượng Phương Tiên trên trời mà Chung Quỳ ở dưới địa phủ cũng biết anh ta.

“Đúng vậy.” Liễu Long Đình trả lời.

Nghe vậy, Chung Quỳ vỗ râu cười phá lên: “Ta từng nghe nói Liễu Long Dương còn có tam đệ không nên thân ở trần gian, tiên gia xuất mã của cô chẳng lẽ chính là lão tam trong nhà họ?”

Nghe Chung Quỳ nói vậy, tôi nhất thời nổi giận. Tôi không biết tính cách của Liễu Long Đình làm sao, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ cãi lại Chung Quỳ ngay lập tức. Mắng người ngay trước mặt người khác, đúng là chẳng biết làm người gì cả, chẳng trách chết xong xuống dưới làm quỷ. Tôi rất tức giận, nhưng Liễu Long Đình lại không hề dao động, thái độ vẫn như trước: “Bẩm thiên sư, đúng là như vậy, tiên gia xuất mã của tôi chính là tam lang nhà họ Liễu.”

Lúc này tôi rất bội phục Liễu Long Đình, bị người ta nói là không nên thân mà anh ấy còn có thể bình tĩnh như vậy.

Chung Quỳ đã đoán được xuất mã tiên của tôi chính là Liễu Long Đình, nhưng không ngờ tôi lại trả lời mà không hề lúng túng như vậy, ngược lại ông ấy hơi xấu hổ, hằng giọng hỏi tôi: “Kẻ bại trận dưới tay ta đều đã chết dưới kiếm Phục Ma của ta rồi. Cô nói là kẻ nào?”

“Chính là Hư Hao hơn một ngàn năm trước từng trộm sáo ngọc và túi thơm của quý phi nương nương"

Nghe thấy cái tên Hư Hao, lông mày của Chung Quỳ lập tức dựng ngược lên, nói với tôi rằng: “Hư Hao kia lúc trước đã bị ta xé làm đôi ăn thịt, bây giờ lại sống dậy, thế đạo này đúng là càng ngày càng rối loạn, không chỉ Hư Hao mà ngay cả mấy con tiểu quỷ tiểu quái trước kia bị giết cũng đều hồi sinh. Cũng không biết mấy năm gần đây như thế nào mà tình huống lại khác thường như vậy. Chắc chắn là có con yêu nghiệt nào đó xuất hiện ở nhân gian”

“Có yêu nghiệt hay không thì tiểu nữ không rõ, nay toàn bộ dân làng này đều bị Hư Hao gây thương tích, mong thiên sư đại triển thần uy, hành phục Hư Hao để trả lại sự yên bình cho dân chúng vùng này.”

Liễu Long Đình không tiếp lời Chung Quỳ. Thấy tôi chỉ một lòng diệt trừ Hư Hao, Chung Quỳ hừ lạnh nói: “Đúng là tầm mắt hạn hẹp. Đệ tử xuất mã, ta khuyên cô một câu, tiên gia của cô phẩm hạnh xấu xa ác liệt, chính là Liễu Long Dương có một đứa em trai như vậy nên thường xuyên bị những tiên gia khác chỉ trỏ sỉ nhục. Cô cúng cậu ta làm tiên gia thì phải cẩn thận xem có phải cậu ta muốn làm hại cô hay không. Không thể không có tâm đề phòng con người. Trước kia cậu ta vốn không muốn tu tiên thành phật, tự dưng lại đi làm xuất mã tiên, chắc chắn không đơn giản chỉ là con hư biết nghĩ lại. Nếu được thì tốt nhất cô nên giải trừ quan hệ với cậu ta, miễn cho sau này làm liên lụy tới mình.”

Liễu Long Đình đang ở trong người tôi. Tôi thật muốn ngăn cản Chung Quỳ nói tiếp, nhưng Liễu Long Đình vẫn khống chế cơ thể tôi không cho tôi nhúc nhích. Chờ Chung Quỳ nói xong, anh ấy lại khom lưng: “Đa tạ thiên sư đã chỉ bảo. Nếu có cơ hội thì tiểu nữ nhất định sẽ giải trừ quan hệ với tam lang nhà họ Liễu. Có điều tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ. Yêu quái ma quỷ trên trần gian này càng ngày càng nhiều, tiểu nữ cả gan muốn mời thiên sư làm xuất mã tiên của tôi, vậy thì thiên sư sẽ có liên hệ với trần gian, trên trần có chuyện gì tôi sẽ báo cho ngài ngay, ngài làm việc cũng tiện lợi hơn.”

Nghe vậy, Chung Quỳ gật đầu, nói như đang lẩm bẩm, hoặc là đang nói với chúng tôi: “Cô nói đúng thật. Mặc dù ta thông âm dương, nhưng nhà ta lại ở địa phủ, trên mặt đất cũng chẳng còn mấy ai cung phụng ta, lỡ xảy ra chuyện gì thì ta cũng không thể xử lý, đúng là cần một đệ tử xuất mã.”

Nghe giọng điệu của Chung Quỳ, tôi không khỏi mừng thầm, ông ấy nói vậy chẳng lẽ là đồng ý? Khi tôi đang tính toán chờ Chung Quỳ đồng ý rồi nên nói gì với ông ấy thì Chung Quỳ lại ngước mắt nhìn tôi, nói: “Cảm ơn cô đã cho ta đề nghị này, sao tam lam nhà họ Liễu lại tìm được một đệ tử xuất mã thấu hiểu lòng người như cô nhỉ? Có điều cô còn không xứng làm đệ tử xuất mã của ta, ta cũng không muốn hạ mình cùng chung đền thờ với tam lang nhà họ Liễu. Ta sẽ đi tìm đệ tử xuất mã khác. Chuyện đêm nay thêm phiền phức cho cô rồi, ta sẽ bắt Hư Hao đi, dân chúng nơi này cũng sẽ nhanh chóng khôi phục lại như thường.”

Nói xong, Chung Quỳ xoay người biến mất. Liễu Long Đình tiếp tục làm nghi thức tiến thần. Chờ ngọn đèn trên đàn tế đều dập tắt, anh ấy xoay người lại nói với dân làng rằng sau đêm nay, những thứ bị trộm trên người họ sẽ trở lại như bình thường. Nghe xong, đám dân làng lại cảm kích vừa vải vừa lạy vừa cảm ơn tôi.

Mặc dù Hư Hao là do Chung Quỳ giết, cho dù dân làng muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Chung Quỳ. Nhưng nghĩ tới lúc nãy Chung Quỳ nói Liễu Long Đình như vậy, trong lòng tôi lại tức giận, ôm hết lợi ích về phía Liễu Long Đình. Nói với dân làng rằng tiên gia của tôi là Liễu Long Đình, tam lang nhà họ Liễu ở núi Trường Bạch đã cứu họ, yêu cầu họ vào ngày lễ ngày tết thì nên cúng bái Liễu Long Đình, thắp nhang gì đó. Đám dân làng đều biết mình đã được cứu, tôi nói gì cũng đồng ý. Bây giờ sắc trời đã tối, chúng tôi cũng không tiện trở về nên tạm thời nghỉ trong nhà dân.

Mặc dù lúc cúng tế, Liễu Long Đình không biểu hiện ra cảm xúc buồn bã hay bất mãn về Chung Quỳ, nhưng sau

chapter content



chapter content



chapter content