“A Anh, vừa có một đoàn khách gọi năm nồi lẩu cho khoảng hai mươi người tới quán bar Night Captain này.”
Đã gần mười giờ rồi, hiện tại các bàn đều đã kín nên chắc tạm thời sẽ không có thêm khách nữa đâu, dù sao chú Chu cũng không bán khuya. Hoàng Anh liền tranh thủ vào bếp giúp ông đóng gói.
“Đám thanh niên giờ hay thật.” Chú Chu vừa đóng gói vừa cười khẽ, càm ràm, “Ai lại gọi lẩu tới quán bar không biết, người ta lại chẳng đuổi ra ấy chứ. Chắc đều là đám cậu ấm đi chơi nên giờ đói đây mà.”
Chú Chu đóng gói xong thì ra ngoài gọi điện cho nhân viên giao hàng tới lấy rồi đi giao.
Lát sau, ông có hơi sốt ruột quay vào bếp, “Chết thật, thời gian cao điểm nên các nhân viên giao đều bận hết rồi. A Anh, cháu trông quán nhé, chú tự đi giao vậy, để lâu là đồ sẽ không ngon nữa đâu, trời lạnh như này dễ nguội lắm.”
Hoàng Anh biết tính chú Chu, ông luôn muốn có thể đưa tới những món ăn ngon nhất cho thực khách. Nhưng giờ đã gần mười giờ rồi, ông đã cao tuổi, làm sao để ông đi giao hàng vậy được, để anh đi thì hợp lý hơn.
“Chú Chu, để cháu đi cho, chú cho cháu mượn xe điện nhé?”
“Nhưng cháu có đi được không hả?” Chú Chu hơi ngập ngừng, dù sao ông cũng đã sống ở đất Mỹ từ hồi trẻ, nhưng Hoàng Anh thì mới sang đây có mấy tháng thôi.
“Được mà, chú tả đường giúp cháu là được ạ.” Hoàng Anh nhiệt tình nói. Dạo này, không hiểu do đã ở một thời gian hay do ngôn ngữ đã không còn quá bất đồng mà Hoàng Anh đã dạn dĩ hơn trước nhiều. Tất nhiên anh vẫn chưa quên chuyện phân biệt chủng tộc đã gặp phải lần trước, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện đó thì để chú Chu đi còn nguy hiểm hơn nhiều. Nói sao thì anh cũng là thanh niên mà, gặp chuyện kiểu gì chả chạy nhanh hơn ông.
“Được rồi, vậy thì lấy xe điện của chú mà đi này. Yên tâm, xe đó dễ đi lắm, năm phút là cháu quen thôi, mà nó cũng không yêu cầu phải có bằng. Đây cháu đi theo đường này nhé….”
Chú Chu tả đường xong, Hoàng Anh lập tức xách đồ ra ngoài.
Đêm Giáng sinh lạnh thật đấy, nhưng đâu đâu cũng được trang hoàng rất đẹp, bầu không khí cũng rất vui tươi. Hoàng Anh vừa đi vừa nghĩ vơ vẩn, cứ thấy có đám đông hay cặp đôi nào đó trên đường là anh lại nhìn lâu hơn chút, lòng thầm nghĩ không hiểu Takashi có trong đó không nhỉ?
Mười giờ hơn rồi, chắc hôm nay hắn sẽ không tới quán thật rồi.
‘Mà này, Hoàng Anh, mày buồn cười thật đấy nhỉ. Anh ta có đến quán hay không thì việc gì tới mày chứ? Hôm qua anh ta rủ, mày không đi thì thôi chứ chẳng lẽ còn muốn người ta cũng không đi chơi nốt à? Vậy là ích kỷ đấy.’ – Hoàng Anh thầm nghĩ trong lòng, nhất quyết khiến bản thân không nghĩ tới Takashi nữa. Nhưng tiếc là chỉ lát sau, anh lại bắt đầu nghĩ phải sắp xếp thời gian đọc hết cuốn sách kia rồi đan khăn cho hắn thôi, trời lạnh thật ấy.
Tới cửa quán bar, dựng xe rồi khóa cẩn thận xong, Hoàng Anh đã lạnh cóng.
Mùa đông ở Việt Nam lạnh thì có lạnh thật, nhưng làm sao lạnh như ở Mỹ được, cho nên chiếc áo khoác bông đã sờn cũ của anh có vẻ không thấm vào đâu cả, Hoàng Anh vẫn lạnh run lên, định bụng giao hàng nhanh chút rồi về thôi.
Mấy người bảo vệ ở quán bar nhìn nhìn anh, sau khi xác nhận đúng là có mấy vị khách trong phòng riêng đã đặt đồ ăn khuya nên cũng đã cho anh vào.
Giao hàng xong xuôi, Hoàng Anh nhẹ cả người, lòng thầm nghĩ mình đã giao thành công đơn đầu tiên rồi, sau này nếu muốn tìm việc làm thêm nữa, anh hoàn toàn có thể chọn công việc giao hàng này. Anh có thể nhận giao báo buổi sáng nếu sang học kỳ sau chuyển sang học chiều, như vậy thì sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, đường phố cũng sẽ thông thuộc hơn – Hoàng Anh vui vẻ nghĩ.
Khác với sảnh chung ồn ào bên ngoài, dãy phòng riêng này được cách âm tốt nên rất yên tĩnh, dù bên trong nhạc nhẽo nhảy múa thế nào thì đi ngoài hành lang cũng không nghe thấy được.
Đúng lúc này, một cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở, mùi rượu, thuốc lá còn cả mùi nước hoa đồng loạt hắt ra ngoài. Hoàng Anh khụt khịt mũi, rồi vô thức quay đầu nhìn vào trong cánh cửa đang mở kia.
Đột nhiên, anh trông thấy người mà cả buổi tối nay mình vẫn luôn mong ngóng.
Takashi cầm ly rượu đảo đảo, miệng phì phèo thuốc lá, khói thuốc cùng ánh đèn mờ tối khiến gương mặt hắn như cũng mờ đi. Nhưng không hiểu sao, Hoàng Anh vẫn lập tức nhận ra.
Chỉ có điều, đêm nay, hắn không hề giống một Takashi luôn dịu dàng với nụ cười rất hiền mà anh biết.
——————————–
Hoàng Anh dắt xe ra về, trời bắt đầu mưa lâm thâm khiến anh càng thấy lạnh buốt, lạnh cả trong lòng.
Hôm nay Takashi lạ lắm, mà anh càng buồn hơn là vì sao hắn đã lạ như vậy rồi mà anh vẫn có thể nhận ra.
Mái tóc hơi xù xù ngốc ngốc ngày thường hôm nay đã dùng keo vuốt ngược hết ra sau, áo cổ tim khoét rộng, quần da cùng áo jacket, dù chỉ với vốn từ cùng kinh nghiệm sống ít ỏi của mình, Hoàng Anh vẫn có thể biết, hôm nay Takashi giống hệt như một vị công tử ăn chơi và giàu có.
Cũng là người không cùng thế giới với anh.
Trong lòng Hoàng Anh buồn bã, anh nghĩ tới những món quà đẹp đẽ trong quầy lưu niệm, rồi lại nghĩ tới bản thân, ngay cả món rẻ nhất cũng không mua được. Vài cuộn len mua về để đan khăn tặng hắn thôi mà với anh cũng là một số tiền lớn rồi.
Hơn nữa….liệu hắn có cần chiếc khăn mà anh vất vả mày mò đan ra không?
Hoàng Anh hiểu hơn ai hết, cụm từ độc nhất vô nhị kia chỉ để lấp liếm cho việc anh chẳng thể tặng hắn thứ gì đáng giá mà thôi.
————————————-
Hoàng Anh chạy xe điện chầm chậm trên đường, một lúc sau mới về tới quán, nhưng anh không hề biết, khoảnh khắc anh nhìn thấy hắn kia, Takashi cũng đã nhìn thấy anh.
Lòng hắn bồn chồn, không hiểu vì sao Hoàng Anh lại xuất hiện ở Night Captain, chắc anh không biết hắn là chủ nhân nơi này đâu nhỉ? Đã giờ đó rồi, anh tới quán bar làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ không nhớ lần đầu họ gặp nhau chính là lúc anh đang bị mấy thằng khốn kia bắt nạt sao? Còn hai tên đàn em mà hắn dặn phải để ý tới anh nữa, chúng chết ở đâu rồi?
Càng nghĩ càng bực, Takashi đạp mạnh vào cái bàn trước mặt khiến đám cấp dưới lập tức im bặt, sau đó hắn bực bội cầm chìa khóa ra về, trên đường đi hắn phóng vù vù, còn về quán lẩu trước cả Hoàng Anh một lúc lâu.
“Đã dặn phải để ý Hoàng Anh cơ mà?” Takashi sầm mặt, vặn hỏi hai tên đàn em vẫn đang đứng trước quán lẩu.
Vì còn chưa biết tên anh nên cả hai chẳng biết Hoàng Anh là ai, nhưng nghe câu hỏi thì vẫn có thể đoán được chính là cậu trai làm nhân viên quán lẩu mà cậu chủ vừa dặn phải để ý.
“Cậu Takashi, ờm, bọn tôi không biết là cần phải đi theo cậu ấy. Khi nãy chúng tôi thấy cậu ấy mang bọc đồ ra buộc lên yên sau xe điện thì nghĩ cậu ấy chỉ đi giao hàng một chút thôi là sẽ quay lại!”
Takashi ném điếu thuốc đang cháy dở xuống chân, mũi chân di di tàn thuốc rồi đột ngột dùng tiếng Nhật rít lên: “Câm ngay! Nơi này không phải Tokyo nên hai cậu cũng không giữ tác phong làm việc có phải không? Hoàng Anh bé nhỏ yếu ớt như vậy, lại mới tới đây còn mấy tháng, lạ nước lạ cái, nếu bị kẻ khác bắt nạt thì sao? Nếu bị cướp thì sao? Nếu gặp phải lũ khốn luôn nghĩ bản thân thượng đẳng không coi người da vàng ra gì thì sao?”
Hai người kia hoảng sợ, vội vàng cúi người chín mươi độ, sau đó đồng thanh hô lên bằng tiếng Nhật, “Xin lỗi cậu Takashi!”
“Cút, và nhớ là không được có lần sau. Nếu không, dù nơi này không phải Tokyo, tôi vẫn có cách để dìm hai người xuống vịnh Mexico.” Takashi lại quay về dáng vẻ như ngày thường, hắn thủng thẳng nói ra những lời cực đáng sợ.
Đúng lúc đó thì thấy Hoàng Anh đã về, hắn không thèm đếm xỉa gì tới hai tên đàn em kia nữa, chỉ lập tức bước đôi chân dài chạy chậm tới chỗ anh, còn kèm theo cả nụ cười nheo nheo mắt lại mà Hoàng Anh vẫn cảm thấy cực hiền.
“Hoàng Anh, đêm hôm rồi mà còn đi đâu vậy? Em đi giao hàng à? Sao không gọi nhân viên giao hàng tới làm? Ở đây ban đêm không an toàn đâu, nếu không gọi được nhân viên thì lần sau gọi anh đi, giao ở đâu cũng được, anh đi giao cho em, hoặc anh chở em đi, nhé?” Không để anh kịp trả lời, Takashi đã nói một tràng.
Hoàng Anh không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt anh dường như rất tủi thân, rất nhanh lại cúi gằm mặt xuống.
Ánh mắt ấy khiến Takashi cảm thấy, bản thân không xong thật rồi.
Hắn…..bỗng cuống lên.