Takashi đã nhận lời dạy tiếng Trung cho Hoàng Anh.
Vì câu trả lời khá thành khẩn kia nên đương nhiên hắn sẽ giữ lời hứa rồi. Hoàng Anh nói nếu tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới, vậy thì vị trí thứ hai nhất định là tiếng Trung. Hơn nữa anh còn đang làm thêm trong quán lẩu của chú Chu – nơi mà sáu mươi phần trăm thực khách là người Hoa – cũng coi như một cơ hội thực tập tuyệt vời, một công đôi việc.
Vì chương trình học của sinh viên năm nhất khá bận, hơn nữa Hoàng Anh còn phải rèn luyện tiếng Anh để đảm bảo mình có thể nghe hiểu toàn bộ nội dung bài học, tối đến còn phải đi làm thêm nên một tuần, Hoàng Anh chỉ có thể học được một buổi, sắp xếp vào chiều thứ Năm.
Ban đầu Hoàng Anh định nói là sẽ học vào chiều thứ Bảy hoặc Chủ nhật, nhưng rồi anh chợt nghĩ, người ta đã dạy miễn phí thì cũng không nên quấy rầy kỳ nghỉ cuối tuần của người ta, dù sao anh cũng không phải học chiều mà.
Hơn nữa, hẳn là, Takashi có bạn gái rồi nhỉ…
Hắn đẹp trai, nhiệt tình, lại là con nhà giàu mà. Hoàng Anh cảm thấy có lẽ chẳng có một cô gái nào có thể không rung động trước một chàng trai như Takashi, thậm chí còn có thể là phụ nữ trưởng thành. Nhưng thôi, nghĩ làm gì, mấy chuyện này đâu liên quan gì tới anh.
Dù thời gian gần đây hai người đã khá thân thiết, một tuần chắc hắn đã phải tới quán lẩu tới bốn năm lần rồi, nhưng đây cũng không phải lý do để anh có thể thản nhiên xen vào chuyện riêng tư của người khác.
Hơn nữa, những ngày cuối tuần, hắn đâu có xuất hiện.
Chắc chắn là vì đã có bạn gái rồi – Hoàng Anh lại nghĩ.
Sau đó thì vội vã lắc đầu xua ngay cái ý nghĩ kỳ lạ đó đi.
——————————–
“A Anh, hôm nay đứa cháu họ chú ở tiểu bang khác tới chơi. Nó hỏi sao chú không mở cả dịch vụ giao hàng qua điện thoại cho những người không qua quán được. Cháu nghĩ sao?” Từ hôm biết Hoàng Anh học tiếng Trung, còn nói được vài câu giao tiếp đơn giản rồi, chú Chu liền gọi anh là a Anh.
“Dạ được, mình có thể đăng ký dịch vụ giao hàng qua điện thoại, như vậy thì sẽ càng nhiều người biết tới quán chúng ta hơn ạ.” Hoàng Anh cũng dùng tiếng Trung chầm chậm trả lời.
Thấy anh trả lời được nguyên câu đó bằng tiếng Trung rồi, chú Chu vui lắm, hứng khởi gọi điện đăng ký dịch vụ.
———————————–
Thấm thoát đã tới lễ Giáng sinh, Hoàng Anh đã sang bên này được gần bốn tháng rồi. Chiều thứ Năm, sau khi kết thúc buổi học tiếng Trung, Takashi rủ anh tối thứ Bảy này đi chơi, hôm ấy chính là đêm Giáng sinh.
Nhưng ngày lễ như vậy thì quán chú Chu sẽ đông lắm, hơn nữa ngày đó sẽ trả lương gấp ba lần ngày thường nên Hoàng Anh đã từ chối, mặc cho Takashi nài nỉ.
Tối thứ Sáu, Takashi tới quán lẩu, chạy đi chạy lại cả tối với Hoàng Anh. Thậm chí hắn còn nói với chú Chu ngày mai xin nghỉ giùm anh, cả năm mới có một đêm Giáng sinh, ngày lễ này ở Mỹ rất náo nhiệt. Hắn muốn Hoàng Anh hòa nhập với không khí này, để anh có thể có những phút giây vui vẻ đúng với độ tuổi, đừng lúc nào cũng quá lo toan rồi tham công tiếc việc như vậy nữa. Sau khoảng thời gian làm việc vất vả thì cũng phải tự thưởng cho mình những phút giây giải trí thư giãn chứ.
Hoàng Anh lại không cho là vậy, anh vốn là người châu Á, lại không theo đạo Thiên Chúa, lễ Giáng sinh với anh cũng chỉ là cơ hội kiếm thêm chút tiền tăng ca mà thôi. Chú Chu là người đã nhận anh vào làm thêm từ những ngày đầu tiên khi anh còn ngơ ngác trên đất Mỹ, không thể để ông vất vả một mình vào ngày lễ đông đúc vậy được. Cả Takashi nữa, hắn là người bạn thực sự đầu tiên của Hoàng Anh, bất kể là ở đây hay ở trong nước, hơn nữa thời gian này hắn còn tỉ mỉ chu đáo dạy tiếng Trung cho anh nữa.
Hoàng Anh định cố gắng làm thêm toàn bộ những dịp lễ hội này, tranh thủ tích góp chút tiền rồi Tết âm lịch sẽ dành dụm một chút gửi về cho mẹ, sau đó thì tìm mua tặng hắn một món quà. Gần một tháng nữa là Tết âm lịch rồi, phải cố gắng tranh thủ mới được, chú Chu đã nói toàn bộ những ngày cao điểm đều sẽ được tính lương gấp ba.
Nhưng thái độ này của anh lại khiến Takashi hơi dỗi, hắn có ý tốt cơ mà, sao anh lại cứ từ chối mãi như thế, cho dù chỉ vì nể tình thời gian này hắn dạy tiếng Trung cho anh thôi thì cũng nên nhận lời hắn chứ. Mà quan hệ giữa họ sao có thể chỉ nói tới mỗi vụ dạy tiếng Trung kia được, hắn tự nhận thấy thời gian này họ cũng thân thiết hơn nhiều rồi. Tiền lương gấp ba thì có gì mà to tát, thích thì ngày nào hắn cũng có thể cho anh tiền tiêu vặt bằng cả tháng lương làm ở quán lẩu cũng được ấy chứ. Takashi hắn đâu có thiếu tiền.
Chiều thứ Bảy, Hoàng Anh lên thư viện trường, định tìm thử xem có cuốn sách dạy thủ công nào không, ví dụ như đan len chẳng hạn. Chiều qua anh đã dạo thử một vòng mấy cửa hàng lưu niệm rồi, nhưng dù chỉ là những món quà nho nhỏ thôi cũng vẫn quá đắt với một sinh viên nhà nghèo lại xa nhà như anh. Mà những thứ đó Takashi đâu có dùng được, và đương nhiên anh cũng chẳng đào đâu ra tiền mua món đắt hơn.
Thôi thì trời đang lạnh, có lẽ anh nên mua một món gì đó thực tế cho hắn thì hơn, ví dụ như khăn quàng cổ, anh thấy Takashi luôn khá phong phanh.
Bước vào một khu chợ người Hoa, Hoàng Anh bắt gặp một gian hàng bán rất nhiều những cuộn len đủ màu sắc, có cả khăn len đan sẵn luôn, bà chủ còn đang thoăn thoắt đan. Anh tiến lại gần rồi hỏi thăm: “Cô ơi, cho cháu hỏi khăn len này giá nhiêu ạ?”
“Loại đó hả? 50 USD đó con, chiếc bên cạnh chất len đẹp hơn thì 85 USD?”
“Đắt vậy ạ?”
“Ấy, cậu bé, không đắt chút nào hết. Đây không phải sản phẩm dệt kim hàng loạt đâu, toàn bộ là hàng thủ công tự tay cô đan đó, độc nhất vô nhị, không có chiếc thứ hai.”
Độc nhất vô nhị, bốn từ này lọt vào tai Hoàng Anh khiến anh chợt rung động. Phải rồi, anh cũng có thể tự tay làm một món gì đó độc nhất vô nhị cho Takashi mà. Có lẽ phải có loại sách nào đó dạy cách đan len này chứ, vậy thì anh chỉ cần chọn len mà thôi, giá cao nhất cũng chỉ có 10 USD.
Nghĩ xong, Hoàng Anh quyết định chọn mua mấy cuộn len màu nâu café để đan khăn tặng cho Takashi. Cứ mua len trước đi, kẻo hết màu ưng thì sao? Ngày mai rồi anh sẽ lên thư viện tìm sách dạy thủ công, nếu không có thì anh vẫn có thể ra quán net gần trường mà anh vẫn hay ra hàng tháng để trao đổi tin tức ở nhà với Đại để lên youtube tìm video dạy cách làm mà. Còn vẫn không được nữa thì anh sẽ quay lại đây cố gắng nài nỉ cô chủ quán dạy, Hoàng Anh vẫn khá tự tin với khả năng học hỏi cùng tay nghề của mình.
Thực ra ấy, việc tặng khăn quàng cổ, nhất lại là tự tay mình làm, chính là một hành động muốn trao gửi yêu thương, muốn chiếc khăn giữ ấm như mình đang ở bên người đó. Nhưng lúc này Hoàng Anh đâu biết, và chính bản thân anh cũng vẫn luôn chối bỏ cảm giác khác thường trong lòng mình.
——————————–
Tối thứ Bảy, quả nhiên quán khá đông khách, Hoàng Anh chạy đi chạy lại như con thoi. Nhưng có những phút dừng nghỉ ngắn ngủi, anh lại nghĩ chắc hôm nay Takashi không tới thật rồi, hôm qua anh từ chối vậy nên hắn có vẻ không vui. Không trông thấy bóng dáng cao lớn cùng nụ cười hiền kia nữa, Hoàng Anh bỗng cảm thấy lòng mình lạc lõng.
Mà sao hắn lại rủ anh đi chơi Giáng sinh nhỉ, hôm nay lại còn là thứ Bảy nữa, chẳng lẽ hắn không có bạn gái sao?
Không, chắc chắn là hắn có rồi, hắn có nhiều ưu điểm như vậy cơ mà. Nếu rủ mà anh đi thì chẳng phải sẽ làm kỳ đà cản mũi sao? Hay là còn có những người bạn khác của hắn cũng đi cùng nữa, thế thì anh lại càng không nên đi làm gì, anh có quen ai đâu. Hơn nữa bạn bè của hắn chắc toàn những người đẹp trai giàu có như hắn thôi, kẻ nghèo kiết hủ lậu như anh đi làm cái gì chứ? Để xấu đội hình à?
Hoàng Anh vô thức thở dài, tự dưng thấy rầu rầu. Ừm, chắc giờ này hắn đang chơi rất vui vẻ rồi. Anh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một chiếc Lamborghini Murcielago LP640 đã đậu ở đó rất lâu rồi, hình như từ lúc quán mở cửa thì phải.
Nhưng khi đó, Hoàng Anh đâu biết nhãn hiệu xe gì gì đó đâu, chỉ cảm thấy chiếc xe đó đẹp thật, chắc là rất đắt tiền. Lạ nhỉ, khu này hầu như toàn sinh viên và những người tầm trung lưu, đâu có ai giàu tới vậy.
——————————————-
Takashi đã ngồi trong chiếc Lamborghini kia gần ba tiếng rồi, từ 5h30.
Hắn lẳng lặng nhìn Hoàng Anh đang chạy đi chạy lại tất bật bên trong, lòng hơi giận, nhưng không phải giận anh.
Hắn đang tự giận mình, làm mình làm mẩy cái gì chứ. Chỉ cần nhìn những bộ đồ cũ mèm trên người Hoàng Anh, lại cả thái độ tham công tiếc việc đó, đương nhiên hắn phải hiểu hoàn cảnh của Hoàng Anh chắc chắn không dư dả gì. Chơi Giáng sinh cái nỗi gì, tự dưng hôm nay hắn lại ăn diện, vuốt tóc bóng bẩy rồi lấy con xe này ra làm cái gì chứ? Lẽ ra hắn phải như bình thường, vào trong quán lẩu phụ giúp Hoàng Anh kìa.
Nhưng qua hắn dỗi bỏ về như vậy, Hoàng Anh cũng không nói gì. Giờ lại cứ lù lù vác mặt vào như thế thì cũng không ổn, liệu anh có giận hắn không? Mà nhỡ anh giận thật thì sao?
Kéo gương chiếu hậu tập tươi cười khoảng hai chục lần, khi quyết định dẹp hết sĩ diện sang một bên mà bước vào quán lẩu thì tiếng “rì rì” vang lên, là điện thoại của Takashi, hắn luôn để chế độ rung.
Người gọi tới là Kenji, con trai của đại quản gia nhà Kaneshiro, bạn lớn lên từ nhỏ cùng Takashi và đồng thời giờ cũng là trợ lý của hắn.
“Cậu Takashi, quán bar Night Captain có chuyện, có kẻ đang cố tình tới gây sự trên địa bàn của chúng ta, đám này là một băng nhóm mới thành lập, rất liều lĩnh.”
“Ha, tên nào không có mắt dám gây chuyện trên địa bàn của Rắn Đeo Kính này vậy?” Takashi cười ngông cuồng hỏi lại, và hắn cũng rất có vốn liếng để ngông cuồng, “Chờ chút, tôi lập tức tới ngay.” Sẵn cơn bực bội mà lại có kẻ tự vác xác tới cửa cho hắn xả, Takashi cảm thấy đúng là may cực kỳ, hắn sẽ nhanh chóng tới giải quyết vụ này, sau đó quay về giúp Hoàng Anh dọn quán.
Trước khi đi, còn cẩn thận gọi hai tên đàn em tới, dặn dò phải để ý Hoàng Anh thật kỹ, không được để kẻ nào bắt nạt anh.
Dáng vẻ hiện tại của hắn không hề giống một sinh viên sắp tốt nghiệp nữa rồi, nhưng cũng may mà Hoàng Anh không trông thấy.
Hai tên đàn em kia hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng chấp hành mệnh lệnh.