Khang Dương cũng không vòng vo với ta, trực tiếp nói: "Ngươi có biết hắn cho ta uống thuốc tránh thai không?"
Ta khá bất ngờ nhìn nàng ta, Khang Dương lanh lợi hơn ta tưởng tượng một chút đấy, vậy mà phát hiện ra được?
Nhưng ta chỉ nói: "Công chúa đây là ý gì?"
Tuy ta không trực tiếp trả lời, nhưng vẻ mặt của ta đã đủ để trả lời câu hỏi của nàng ta, sắc mặt Khang Dương liền dần lạnh xuống: "Nếu không phải vì sau khi hắn về Trường An ta muốn đích thân nấu cháo cho hắn, cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này."
Nàng ta hít sâu một hơi, "Ta chưa từng nghĩ hắn là người như vậy. Nhưng dù ta phát hiện ra, hắn cũng không nhượng bộ, thậm chí bắt đầu hoàn toàn không muốn chạm vào ta."
Giọng Khang Dương hơi run rẩy: "Nếu không phải ta nhờ mẫu hậu giúp ta bỏ thứ khác vào thuốc bổ ban cho hắn, ta căn bản sẽ không có đứa bé này."
Ta khẽ nhíu mày, Lâm Ân Diễm quả thật là người làm ra loại chuyện này, nhưng Khang Dương vậy mà vì Lâm Ân Diễm đến mức này, ngay cả tôn nghiêm và thể diện của Công chúa cũng không cần, dùng loại thủ đoạn... không sạch sẽ này, thật sự nằm ngoài dự liệu của ta.
"Nhưng cho dù như vậy, cho dù hắn bị hạ thuốc, thần trí cũng không tỉnh táo."
Khang Dương nhìn ta, vẻ mặt là sự thống khổ mà ta vô cùng quen thuộc, giống như một gương mặt khác của ta đang rơi lệ trước mặt ta. Nàng ta nói, "Dù vậy, trong miệng hắn gọi cũng không phải là ta, mà là ngươi, là 'A Ninh'."
Ta đột nhiên ngồi bật dậy khỏi trường kỷ, trong lòng sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên.
Khang Dương Công chúa đặt tay lên bụng: "Nếu không phải ta nhanh chân một bước nói tin tức này cho mẫu hậu, còn ép hắn hưu ngươi, ta nghĩ hắn ngay cả chuyện giam lỏng ta để ta sảy thai cũng làm ra được. Ôn Huân Ninh, ngươi có đức năng gì, được hắn yêu như vậy, thậm chí dám bất chấp tính mạng uy h.i.ế.p Công chúa đương triều? Ngươi đã đi rồi, tại sao còn quay lại?"
Ta ngây người nói: "Hắn rõ ràng chỉ xem ta như đồ chơi trong tay, nào đã từng có thật tâm gì với ta.”
“Yêu? Công chúa đánh giá ta quá cao rồi. Công chúa cho rằng ta muốn quay lại sao? Nếu không phải hắn dùng đại quân bức bách, ta làm sao sẽ trở về Trường An."
Khang Dương bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói: "Nếu hắn không yêu ngươi, sao lại bỏ mặc chính sự, còn tìm phụ vương xin một đội quân, đến Sở quốc đón ngươi? Thứ mà ta trăm phương nghìn kế cầu xin, ngươi lại vứt bỏ như giày rách. Xem ra ta và hắn, quả thật cũng là những kẻ đáng thương giống nhau."
Ta cười khổ một tiếng: "Ta và ngươi mới là kẻ đáng thương, hắn có gì đáng thương? Hắn quyền cao chức trọng, kiều thê bên cạnh, hắn còn thiếu thứ gì? Có lẽ, chỉ thiếu một món đồ chơi như ta thôi. Công chúa, thứ lỗi cho ta to gan mạo muội khuyên ngươi một câu, hãy thoát thân kịp thời đi, đừng lún quá sâu vào hắn, nếu không người khổ sở sau này chính là ngươi đấy."
Khang Dương lạnh lùng nói: "Ta không cần ngươi dạy ta nên làm gì, ta tự biết rõ. Ngươi lo chuyện của mình đi, phụ vương hôm nay chắc chắn sẽ triệu ngươi vào cung, tự cầu phúc đi."
Khang Dương Công chúa đứng dậy rời đi, lưng thẳng tắp, giống như tình yêu cố chấp không chịu thua của nàng ta. Ta nhắm mắt lại, thầm nghĩ, đây cũng là một kẻ đáng thương, đáng thương mà không tự biết.
Khang Dương đi không lâu, người trong cung liền đến.
A Kiều vốn định cùng ta vào cung, ta giữ nàng lại, nói: "Hôm nay không cần đi theo ta, ở đây nghỉ ngơi đi."
A Kiều lo lắng nói: "Tại sao? A tỷ muốn làm gì?"
Ta lắc đầu: "Không làm gì cả. Chỉ là Bệ hạ hôm nay chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhìn thấy muội chỉ càng thêm dầu vào lửa, muội không cần vào cung chịu liên lụy cùng ta."
A Kiều do dự hồi lâu, ấp úng đáp ứng. Ta dịu dàng vuốt ve tóc nàng ta, nói: "Ở đây đợi ta, bất kể nghe được tin tức gì, cũng đừng hoảng sợ."
Tạm biệt, A Kiều, cảm ơn muội thời gian qua đã ở bên ta.
Ta cũng để ảnh vệ lại trong cung, cứ thế một mình đi gặp Hoàng đế. Ngoài dự liệu của ta, bên cạnh Hoàng đế cũng không có ai khác.
Ánh mắt ông ta âm trầm đánh giá phía sau ta một lượt, ta vì ánh mắt của ông ta mà sinh ra một tia cảm giác kỳ quái, sau đó Hoàng đế chậm rãi mở miệng: "Người bên cạnh lão Tam là ngươi phái đến đúng không, bên cạnh ngươi còn giữ lại mấy người?"
Ta sởn gai ốc, đồng thời lập tức nhớ tới lần trước Hoàng đế nói có thể nhịn và không thể nhịn, lập tức hiểu ra điều gì, khó khăn nói: "Bệ hạ... đây là ý gì? Hoài Cảnh không hiểu."
Hoàng đế nói: "Không cần giả vờ trước mặt Trẫm. Bên cạnh Hoài Dương vương có một đội ảnh vệ, Trẫm vẫn luôn biết, đó là người của Tiên đế phái đến cho hắn. Nếu không phải vì luôn cảm thấy những người này không gây sóng gió gì, Trẫm đã sớm thu hồi lại rồi. Bây giờ xem ra, ngươi làm con gái còn to gan hơn hắn nhiều, dẫn người vào Trường An đã đành, còn dám nhúng tay vào chuyện của Hoàng tử?"
Câu cuối cùng Hoàng đế đột nhiên cao giọng, ta bị cơn thịnh nộ ngập trời bức bách lập tức quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh: "Bệ hạ minh xét, Hoài Cảnh không dám can thiệp vào chuyện của Tam Hoàng tử, chỉ là Tam Hoàng tử muốn người, Hoài Cảnh không dám không cho, nhưng chưa từng hỏi Tam Hoàng tử dùng bọn họ làm gì, cũng không liên lạc với bọn họ nữa."