Ta nhắm mắt lại, không tranh cãi với hắn chuyện nhỏ nhặt này, há miệng ăn.
Ta tự biết rõ thân thể mình, thuốc phá thai lúc đó quá mạnh, tổn hại đến cơ thể là điều khó có thể bù đắp lại bằng thuốc khác, cộng thêm mấy lần tâm trạng phập phồng và lặn lội đường xa, cho dù có thần y có thuốc hồi xuân, ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Lâm Ân Diễm có lẽ cũng nhận ra điều này, cho nên mới dùng cách này để bù đắp cho ta, hay nói đúng hơn là bù đắp cho sự áy náy trong lòng hắn.
Ăn được nửa bát yến sào ta liền cau mày không ăn nữa, Lâm Ân Diễm hết lời khuyên nhủ, ta quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Hắn thở dài, đặt bát xuống, lại kéo cửa sổ vào trong một chút.
"Đừng ngồi trước gió nữa, về giường nằm đi."
Ta nhắm mắt nói: "Lâm Ân Diễm, rốt cuộc ngươi vì sao nhất định phải tìm được ta? Cứ coi như Ôn Tôn Huân Ninh đã c.h.ế.t rồi, để ta sống yên ổn ở Chúc Tế không được sao?"
Giọng nói Lâm Ân Diễm như nghẹn lại, khàn khàn nói: "Ta không thể sống thiếu nàng."
Ta cười một tiếng: "Đường đường Lãng Tà Hầu, đương triều Thừa tướng, vậy mà lại nói mình không thể sống thiếu một nữ nhân. Không thấy mất mặt sao?"
Lâm Ân Diễm nắm lấy tay ta, không dùng sức, chỉ nắm hờ, ta cũng không giãy giụa, mặc kệ hắn.
Hắn nói: "A Ninh, dù nàng tin hay không, ta thật sự yêu nàng, ta không muốn nàng ở nơi xa xôi như vậy một mình chịu khổ."
Ta chậm rãi nói: "Chỉ cần không có ngươi, ta sẽ không khổ chút nào. Ta không thích Trường An, nhưng ngươi lại nhất định phải trói buộc ta quay về, đây chính là cái gọi là yêu ta của ngươi sao? Ngươi hưu ta, nhưng lại muốn đưa ta về, chẳng lẽ ngươi không biết Khang Dương sẽ nhìn ta thế nào, người Trường An sẽ nhìn ta thế nào sao? Ngươi biết rõ Bệ hạ sẽ nghi kỵ ta vì chuyện ta rời đi rồi trốn đến Sở quốc, nhưng ngươi vẫn dẫn quân ép ta đi cùng, chẳng lẽ ngươi muốn Bệ hạ trực tiếp ban c.h.ế.t cho ta sao?"
Lâm Ân Diễm siết c.h.ặ.t t.a.y ta: "Bệ hạ đã đáp ứng ta, sẽ giữ lại mạng sống cho nàng."
Ta khẽ thở dài: "Lãng Tà hầu vất vả lắm mới cầu xin được cho ta một mạng. Chỉ là mạng sống này của ta vốn chẳng đáng giá, vậy mà ai ai cũng muốn ta sống tiếp, thật kỳ lạ."
Lâm Ân Diễm ôm ta trở lại giường, lúc chuẩn bị rời đi, ta khẽ kéo tay hắn.
Ta nói: "Diễm Lang, ngươi ngồi đây một lát đi."
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, giúp ta chải tóc, dịu dàng nói: "Muốn nghe sách gì không, ta đọc cho nàng nghe."
Ta khẽ cười: "Gì cũng được."
Đã có dự định, ta cũng không cần thiết phải căng thẳng với hắn nữa, tự chuốc lấy bực tức vào người.
Nghỉ ngơi vài ngày, đoàn xe lại lên đường, lần này tốc độ chậm hơn nhiều.
Ta rất lấy làm lạ: "Vị Thừa tướng Lâm Ân Diễm này nhàn rỗi đến vậy sao? Đường xa chạy đến đây cùng ta lãng phí thời gian, chẳng lẽ bỏ mặc cả đống chính sự?"
A Kiều nói: "Nghe nói trước khi rời Trường An, Quân hầu đã tạm thời giao phó chính sự cho Trấn Giang hầu, chỉ có tấu chương khẩn cấp mới được đưa đến cho ngài ấy xem xét."
Trấn Giang hầu chính là vị Thừa tướng tiền nhiệm.
Ta thật sự không biết nói gì hơn.
Mặc dù Lâm Ân Diễm đã rất cẩn thận, nhưng thân thể ta rốt cuộc quá yếu, không thể không dừng lại nhiều lần để điều dưỡng, cứ thế lề mề mãi đến khi vào Trường An đã là giữa hè.
Hoàng đế đã dẫn theo hơn nửa triều đình đến hành cung nghỉ mát, Lâm Ân Diễm vốn định an bài ổn thỏa cho ta rồi mới đến yết kiến, Hoàng đế lại phái nội thị đến, nói biết thân thể ta không tốt, đã chuẩn bị sẵn lang trung ở hành cung, ý tứ chính là muốn ta cũng đến Tây Kinh.
Ta nói với Lâm Ân Diễm: "Bệ hạ đây là muốn tính sổ sau mùa thu rồi, lúc Quân hầu ép ta về Trường An, đã liệu trước được chuyện này chưa?"
Lâm Ân Diễm chỉ nói: "Đừng lo lắng, Bệ hạ nhiều nhất chỉ là răn dạy nàng, sẽ không làm gì khác."
Ta không tỏ ý kiến.
Nhưng sau khi đến hành cung, người đầu tiên tìm ta không phải là Hoàng đế, mà là Khang Dương Công chúa.
Bụng Khang Dương hơi nhô lên, cử chỉ đoan trang, vẻ ngây thơ hồn nhiên nửa năm trước đã không còn thấy nữa. Có lẽ có con thật sự sẽ khiến người ta nhanh chóng trưởng thành. Ta thất thần nghĩ.
Thực ra lúc ở Hoài Dương, ta không phải chưa từng nghĩ đến cảnh tượng thành thân sinh con với Lâm Ân Diễm. Nghĩ lại biến cố Hoài Dương cũng mới chỉ qua một năm rưỡi, vậy mà đã vật đổi sao dời đến mức này, ta và Lâm Ân Diễm, ta và Hoài Dương, ta và Trường An, tất cả đều đã không thể vãn hồi.
Khang Dương trực tiếp đến biệt trang suối nước nóng mà Lâm Ân Diễm sắp xếp cho ta. Ta đang phơi nắng ngoài sân, nàng ta liền dẫn người xông vào, không khách khí ngồi xuống trước mặt ta.
Ta ra hiệu cho ảnh vệ đừng động, Khang Dương đánh giá ta một lượt, nói: "Nhìn ra được là ngươi sống không tốt."
Ta nói: "Phải, nhờ phúc của phu quân ngươi đấy."
Sắc mặt nàng ta thay đổi, đột nhiên phất tay ra hiệu cho tất cả lui xuống. Ta đoán nàng ta có chuyện muốn nói với ta, bèn nói với A Kiều vẫn luôn kiên quyết đứng sau lưng ta: "Đi hâm nóng cho Công chúa một ấm trà."
A Kiều ba bước ngoảnh lại một lần rồi đi, Khang Dương Công chúa nói: "Quả là một trung bộc."
Ta nói: "Công chúa muốn nói gì?"