Chị cả đã nói thì không thể không nghe, tôi chỉ đành lên xe đi cùng Hoắc Anh Đông. Trên xe, anh có giới thiệu thêm một chút về chị gái mình.
- Không cần sợ chị ấy, chị Tâm Anh nhìn vậy nhưng không hẳn là vậy. Do là con trưởng, lại ở một gia đình như nhà họ Hoắc nên buộc chị cả phải trở nên sát phạt và mạnh mẽ. Không như con bé Linh Anh, nó là út nên được cưng chiều. Chị Tâm Anh ấm áp hơn mọi người vẫn nghĩ. Mẹ tôi kể hồi nhỏ chị chỉ chơi duy nhất một bộ đồ búp bê dù gia đình thừa khả năng mua cho chị cả bộ sưu tập, còn tự may đồ cho búp bê của mình và nâng niu lắm.
Khác hẳn Linh Anh, nó bẻ đầu ra đầu, tay ra tay, tóc búp bê cũng bị làm cho rối mù. Hoắc Linh Anh mới là đứa không ai ngờ được, bởi con bé nghịch kinh khủng. Mẹ nói em út là bản sao hoàn hảo của bà ngoại tôi. Học lớp 1 nó bê nguyên cục vàng ông nội tặng sinh nhật mang tới lớp chơi đồ hàng với bạn. Đến lúc cô giáo hú vía gọi báo cho phụ huynh thì cả nhà mới ngã ngửa. Chị Tâm Anh rất thương các em, lúc Linh Anh học cấp 2, máy điều hòa ở lớp con bé hỏng mà nhà trường chưa kịp sửa, kết quả về nhà nó ốm. Hôm sau chị ấy tài trợ tất cả các lớp học điều hòa mới, khỏi cần đợi sửa luôn.
Tôi cười ngơ ngác, quả thực vừa khóc rồi lại cười nhìn tôi đần kinh khủng. Cách chị em nhà này giải quyết vấn đề sao có thể nhẹ nhàng đến thế. Người giàu đúng là luôn có lối đi riêng
Tôi lại nghĩ, chị cả thương các em như vậy, dù là người ấm áp thì liệu có chấp nhận em trai qua lại với người bình thường như tôi không?
Chị Tâm Anh nói là ăn cơm khiến tôi áp lực rồi, ngỡ là tại một nhà hàng sang trọng nào đó. Nhưng tôi nhầm to, xe tiến vào một biệt thự bề thế, an ninh thắt chặt và kín cổng cao tường.
Vì sao tôi biết nơi này đặc biệt. Bởi camera ở cổng đã có mấy cái liền, có cả vệ sĩ và khi xe của Hoắc Anh Đông tiến vào, tôi còn thấy người đó thông báo qua bộ đàm rằng: Xe của cậu Hoắc- thông qua!
- Hoắc tổng, nơi này có cảm giác hơi ...gắt gao.
Thấy tôi e dè, Hoắc Anh Đông xoa nhẹ đầu tôi.
- Em sẽ quen dần thôi. Nói chung là Hoắc Liên Bang luôn có cách để bảo vệ người nhà Hoắc gia. Ba chị em đều có vệ sĩ riêng, họ âm thầm đi theo để bảo vệ kim chủ mà không lộ liễu quá, nên người ngoài sẽ khó nhận ra. Nghệ Như vừa về nước, và mới đảm nhiệm vị trí vệ sĩ của tôi.
- Nữ vệ sĩ sao?
Tôi ngạc nhiên, Mạc Nghệ Như toát ra sự khỏe khoắn và lạnh lùng, nhưng tôi không ngờ cô ấy là vệ sĩ của Hoắc Anh Đông. Thường thì tôi chỉ thấy vệ sĩ chủ yếu là nam giới. Mà bảo vệ cho người thừa kế Hoắc thị, chắc hẳn cô ấy rất rất giỏi và chuyên nghiệp.
Tôi chột dạ nghĩ lại xem lúc nãy mình có nhìn gì quá quắt với Mạc Nghệ Như không. Đắc tội với người như này chắc chỉ cần một cú tôi cũng bị bẻ răng rắc rồi.
Từ thấy kì lạ, tôi chuyển sang hơi sợ Mạc Nghệ Như huhu. Càng biết nhiều tôi lại càng thấy mình và Hoắc Anh Đông không nên ở bên nhau.
Làm sao bây giờ, phật lòng Hoắc Anh Đông cũng không ổn. Tôi mà cố chấp đoạn tuyệt không chừng bị "ghim" quá.
Làm người phụ nữ của ông chủ họ Hoắc này thật là tiến thoái lưỡng nan, tiến thì không thể, lùi thì không dám, mà mập mà mập mờ thì vừa áp lực vừa lo lắng, lại còn sờ sợ nữa.
Ôi, nhức nhức cái đầu!