Tôi ủ rũ đi cùng Hoắc Anh Đông ra tới nơi đậu xe. The HILLA rất đẹp, không chỉ dừng lại ở những căn phòng khách sạn xa hoa, sự đẳng cấp thể hiện cả ở việc phân bố tiểu cảnh xung quanh tòa nhà khổng lồ và hiện đại.
Giữa trung tâm thành phố sầm uất, Hoắc thị có thể có được một khu đất rộng lớn để xây lên đế chế lừng lẫy ngành khách sạn, cũng dành phần nhiều diện tích trồng cây cối, hoa cỏ.
Chiếc xe được tài xế lái ra khỏi hầm và đậu dưới một cây bằng lăng. Đang bắt đầu vào hè, The HILLA được nhấn nhá bởi màu tím thơ mộng của sắc hoa nở rộ.
Tôi rất thích vẻ đẹp tự nhiên này, không vội vào xe mà ngẩng lên nhìn bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa càng làm hoa tím thêm rực rỡ sống động.
- Hoắc tổng có thấy đẹp không?
Tôi thấy Hoắc Anh Đông nhìn mình, anh cười rồi đáp.
- Có! Em đẹp!
Tôi bật cười và thở dài.
- Anh đừng trêu tôi nữa, ý tôi là hoa bằng lăng này. Thật đẹp, dịu mắt và nên thơ. Ngôi nhà ở quê mà bố mẹ tôi đang ở, bên cổng cũng có một cây bằng lăng. Hồi tôi còn ở cùng bố mẹ, mỗi mùa hoa nở việc đầu tiên khi ngủ dậy vào buổi sáng tôi đều sẽ mở cửa sổ nhỏ ở căn phòng áp mái của mình. Từ đó sẽ nhìn thẳng ra cây bằng lăng, nổi bần bật một màu tím, hoa nhiều đến nỗi không thấy màu xanh của lá đâu.
Hoắc Anh Đông ngước lên nhìn những tán hoa ngay trên đầu, thi thoảng còn đung đưa theo gió, lả tả vài cánh rơi rụng. Tôi nhìn xuống mặt đất, hoa đã rụng rất nhiều, đến rụng nằm im dưới chân thì tôi cũng thấy những cánh hoa ấy đẹp theo một cách riêng.
Tôi tháo nhẫn ở tay trái ra, rồi cầm lấy tay Hoắc Anh Đông đặt vào.
- Sao vậy?
Anh nhìn tôi khó hiểu, tôi cũng chẳng vui vẻ gì.
- Hoắc tổng biết không, tôi từng là cô gái muốn gì được nấy. Nhưng lâu nay tôi đã quen việc sống cuộc đời với những niềm vui bình dị. Tôi tự nhận mình không tham vọng nên mới kém nổi. Và cuộc sống của anh, của tôi quá khác nhau. Chúng ta đã trưởng thành rồi. Quả thực mà nói, tôi vẫn mang trong mình một suy nghĩ sẽ chỉ trao thân cho người mình sẽ lấy làm chồng. Có thể hơi truyền thống và anh có thể nghĩ tôi cổ hủ. Không sao! Việc phát sinh cùng anh, tôi không hối hận hay trách móc gì cả. Tôi tự có trách nhiệm với mọi hành vi của mình. Tôi biết anh không phải tuýp công tử nhà giàu ăn chơi đàn đúm, nhưng tôi không muốn Hoắc tổng làm gián đoạn cuộc sống của tôi nữa.
Hoắc Anh Đông trầm ngâm nghe tôi nói hết. Anh suy tư vài giây rồi hỏi.
- Tôi khiến cuộc sống của em tệ đi à?
Tôi lắc đầu, tự nhiên cay mắt lại tủi thân quá chừng.
Không tệ, nhưng áp lực quá.Tôi mong em dần dần bước vào cuộc sống của tôi, đồng hành cùng tôi, biết và hiểu những việc tôi đang và sẽ làm. Tôi quả thật muốn kéo em lại gần.Hoắc tổng có hỏi ý kiến của tôi không, có quan tâm là tôi muốn hay không, có để ý tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Anh làm việc anh muốn, còn tôi không muốn người khác an bài cuộc đời mình.Tôi tuôn ra một tràng, rồi quay đầu đi để Hoắc Anh Đông không phát hiện ra một giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Hoắc Anh Đông trầm lặng không đáp ngay, mà lặng lẽ ôm tôi vào lòng.
Một cơn gió thoảng qua, cánh hoa bay nhè nhẹ theo gió, mùi hương ấm áp mê hoặc của đối phương lại càng làm cảm xúc trong tôi dâng tràn. Tôi rúc trong ngực Hoắc Anh Đông, không kiềm chế được mà khóc.
- Xin lồi vì cách làm của tôi khiến em không thoải mái.
Hai tay Hoắc Anh Đông ôm đầu tôi dịu dàng, tôi không ngẩng mặt lên mà chỉ hỏi khẽ.
- Chắc anh thấy tôi phiền lắm.
Hoắc Anh Đông di chuyển một tay vỗ về lưng tôi.
Sao lại nghĩ vậy?Anh từng nói với Sumi là anh ghét nhất nước mắt.Ừm, nhưng em là ngoại lệ. Sumi khóc do lỗi cô ta tự gây ra, còn em khóc là do lỗi của tôi.