Hình như từ lúc quen nhau, Hoắc Anh Đông lúc này ân cần và nâng niu tôi hơn cả.
Đỡ.rồi.Mấy ngày qua có nhớ tôi không?Tôi lắc đầu, rồi ngay lập tức gật lia lịa.
Là không hay có?CÓ!Tôi nói to, như để khẳng định cho Hoắc Anh Đông tin điều đó.
Hoắc tổng có thể cho tôi đứng lên không? Đây là văn phòng, không thể...Không, em ngồi yên đây cho tôi.Nhưng nhẫn còn chưa thấy!Có phải thấy nhẫn rồi thì em sẽ ngoan ngoãn không?Nếu là Hoắc tổng tìm giúp, nhất định tôi sẽ báo đáp.Em báo đáp như nào?Thì....Mời cơm, mời nước ư? Thường quá.
Tặng quà cảm ơn? Hoắc Anh Đông thiếu gì đâu, tiền tôi không dư dả, tặng đồ có khi còn bị chê tầm thường. Cũng không khả quan.
Thấy tôi chần chừ, Hoắc Anh Đông bóp bóp má tôi. Cách này quen quen, giống cách tôi bóp bóp má con chó con ở nhà.
- Lấy thân báo đáp, hửm?
Tôi đẩy Hoắc Anh Đông ra.
Hoắc tổng đừng có mà thừa nước đục thả câu. Tôi không bán mình.Sao em lại nghĩ tiêu cực thế! Tôi nhắc em nhớ này, ở khách sạn 2 lần, trên xe 1 lần....Hoắc Anh Đông, anh đừng có nhắc nữa.Tôi bực mình cáu lên, bao cố gắng dịu dàng nịnh nọt nãy giờ đều công cốc rồi, Hoắc Anh Đông nheo mắt nhìn tôi.
Thế thôi!Tóm lại là anh có thấy nhẫn của tôi không?Em chả có kiên nhẫn gì cả. Thế mà tôi cũng thích, hzzz, gu của mình dạo này sao thế không biết!Hoắc Anh Đông vẫn giữ tôi trong lòng, một tay kéo ngăn bàn ra, bên trong là chiếc hộp nhung màu đen nhỏ nhắn. Đặt nó lên bàn, Hoắc Anh Đông hất hàm nhìn tôi.
- Của em!
Tôi nhoài người với lấy chiếc hộp, mở ra là chiếc nhẫn tôi đang mong mỏi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc nhẫn soi kĩ xem có vấn đề gì không. Khi thấy nó nguyên vẹn, tôi cầm nhẫn trên tay đặt trước ngực và ngẩng đầu lên trần nhà.
- On trời mày đây rồi huhu.
Hoắc Anh Đông thở dài rồi gõ gõ đầu tôi.
- Ngốc ạ, ơn tôi đây này.
Mắt tôi rưng rưng xúc động nhìn người ôm mình, tự nhiên thấy đối phương đẹp trai đặc biệt.
- Ơn trời đã cho tôi gặp anh, nếu mất nhẫn tôi bán nhà bán cửa cũng không đủ để đền bù.
Eooooo, nói câu này xong tôi hơi ngượng miệng. Sao tôi có thể dẻo mỏ trước mặt Hoắc Anh Đông như vậy chứ.
Eo ơi, không lẽ tôi bị tiền tài và nhan sắc kia làm lung lay? Không ổn rồi, tôi không phải như thế mà, tỉnh lên tỉnh lên!!!!!
Hoắc Anh Đông thấy tôi nhìn anh không chớp mắt, liền vui vẻ.
Hôn cái coi!Hả?
Anh đưa mặt gần lại mặt tôi, ý tứ rất rõ ràng. Tôi xấu hổ lắm, bèn vội vã thơm lên má Hoắc Anh Đông một cái rồi quay đi.
Tôi lè lưỡi nhăn nhó, không ngờ Hoắc Anh Đông nhìn được.
Tay anh giữ cằm tôi quay lại.
- Thơm lấy lệ à? Em giỏi chống đối lắm.
Hoắc tống lại hôn tôi.
Một tay Hoắc Anh Đông giữ eo, tay còn lại thì đặt trên đùi tôi. Bàn tay lớn dần không an phận tiến tới mông, tôi vội nghiêng người rồi nhắc nhở.
- Không phải ở đây!
Dở rồi, sao tôi lại nói thế. Phải nói là "không được" chứ.
Tôi cảm giác nóng nóng, bèn dùng tay phe phẩy trước mặt mình và lảng tránh. Hoắc Anh Đông tủm tỉm cười giữ lấy tay trái tôi.
Sau đó anh lấy nhẫn đeo lên ngón giữa của tôi rồi âu yếm ghé cổ tôi mà hỏi.
Thích không?.Hmmm, có cô gái nào mà không thích kim cương. Chưa kể về giá trị, thì nó còn đẹp nữa.Giờ nó là của em.Hoắc tổng lại đùa. Tôi phải đi trả nhãn hàng ngay đây.Tôi mua cho em rồi.Hoắc tổng đùa... cũng... Hả? Anh mua gì cơ, mua cái này á.Tôi giật mình dí tay đeo nhẫn của mình lên mặt Hoắc Anh Đông để xác nhận.
Ừ.Anh mua khi nào? Rõ ràng sáng nay bên nhãn hàng còn gọi cho Pen đòi nhẫn mà.Vừa mua, cỡ vài phút ngay trước khi em tới tìm tôi.Tôi hoang mang nhìn tay mình, vội vã tháo nhẫn ra, nhưng Hoắc Anh Đông đã giữ tay tôi dừng lại.
Anh nắm cả tay tôi đưa lên ngắm nghía đầy hài lòng.
- Đeo trên tay em rất đẹp!
Hoắc Anh Đông nói nhẹ bâng, còn tôi thấy tay mình nặng hẳn.
- 1 triệu...1 triệu USD đó, anh chi 1 triệu dễ như mua rau ngoài chợ vậy! Tôi không thể, cũng không dám nhận đâu.
Lúc này điện thoại tôi rung lên liên hồi, tôi rút tay lại và lấy điện thoại ở túi quần ra. Là Pen.
- Hi Langgggg!
Pen hét lên khiến tôi phải đưa điện thoại ra xa tai mình.
Em nghe.Chiếc nhẫn...Chiếc nhẫn không phải trả nữa...Người ta nói em vừa sở hữu nó rồi. Có ...nhầm lẫn gì à?Tôi có thể cảm nhận được sự sững sờ và lo lắng của Pen thông qua giọng nói ngắt quãng.
Chuyện này ...đúng là có chút hiểu lầm. Em sẽ gọi lại sau, chế bình tĩnh, nhẫn đang ở chỗ em rồi.Nhưng mà....Tôi cúp máy, rồi nhìn Hoắc Anh Đông chằm chằm, đồng thời tháo nhẫn ra khỏi tay mình.
Là anh mua, sao Pen lại nói là tôi sở hữu.Thì tôi mua cho em, dĩ nhiên để tên em là người thụ hưởng rồi.Hoắc tổng, tôi không đùa đâu. Cái này là cả gia tài đó.Tôi nói rồi, tôi là thần Tài của em, chiếc nhẫn này có nhằm nhò gì. Là người phụ nữ của tôi, em xứng đáng có nó, và hơn cả thế nữa.