Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 24: ốm như nào, đã đỡ chưa




Tôi nghỉ hai ngày để lại sức. Hoắc Anh Đông đúng là con cáo, hành tôi lên xuống tới mức ốm luôn. Thận trọng nên tôi vẫn tự mình uống thuốc, không thể tin tưởng tên đàn ông vô tư tùy hứng đó được.

Đẻ thì nuôi, anh ta cứ làm như dễ lắm, có phải mang bụng bầu rồi đau đẻ đâu, làm như có tiền là xong ấy.

Nghĩ lại tức, bị hành từ tối tới sáng mà anh ta còn dụ dỗ tôi nữa nữa. Nhận được chiếc váy đền bù xong xuôi, tôi lập tức chặn số điện thoại của Hoắc Anh Đông.

- Cưng ơi, nhẫn đâu? Chế phải mang đi trả đây. Nay bên phía nhãn hàng nhắn mới nhớ.

Tôi đơ mất vài giây để load.

Toang rồi, sau cái hôm lăn giường với Hoắc Anh Đông thì tôi không còn tí kí ức nào về chiếc nhẫn kim cương 30 cara nữa.

Thấy mặt tôi đần thối ra, Pen cũng hơi hốt lay lay người tôi.

Hi Lăng, nhẫn đâu? (Chế ơi huhu, em không nhớ nó ở đâu, em....Pen gục ngã xuống sofa cạnh đó, tay còn run run sờ lên trán.

Cưng ơi, chế xin nghỉ việc ngay bây giờ được không?Huhu đừng thế chứ Pen, đừng làm em sợ.Mặt Pen méo xệch nhìn tôi hoang mang vô cùng.

Cưng có 1 triệu USD không?1...1 gì cơ, 1 triệu USD? Tài khoản em còn chả nổi 100 nghìn USD, lấy đâu ra 1 triệu.Pen cầm chiếc gối ôm đánh túi bụi vào lưng tôi.

- Cái con này, nhẫn đó 1 triệu USD đó. Không phải có tiền đền mà xong đâu, nó hiếm lắm. Chết rồi chết rồi.

Tôi đờ cả người, đứng yên không phản kháng, lần này đáng đánh lắm.

Phải rồi, lúc Hoắc Anh Đông vác tôi đi thang máy lên tầng 75 thì nhẫn vẫn còn trên tay tôi, có thể rơi lúc tôi cùng

Hoắc Anh Đông trên giường.



Tay tôi gấp gáp vớ lấy điện thoại, bỏ chặn và tìm tên " Thần Tài".

Toang lần hai, Hoắc Anh Đông có khi giận rồi, không thèm nghe máy tôi nữa.

Tôi dặn dò Pen:

Chế tìm cách kéo dài thời gian với bên nhãn hàng, em đi tìm nhẫn về.Cưng tìm ở đâu....Không trả lời Pen, tôi phi như bay tới công ty, đi thẳng lên phòng làm việc của Hoắc Anh Đông. Thư kí có lẽ đã biết tôi và sếp có gì gì đó nên không hỏi rườm rà mà còn mở cửa cho tôi vào.

- Hoắc tổng!

Trong lòng đang rối như tơ vò nhưng tôi vẫn cố tỏ ra yêu kiều dịu dàng để hỏi chuyện.

Hoắc Anh Đông đang cầm bút kí giấy tờ, nghe thấy giọng tôi thì dừng lại, tay đẩy gọng kính lên và cong môi cười.

- Yooo, ai đây?

Toang lần ba.

Hoắc Anh Đông giận thật rồi, chơi trò không quen biết luôn này.

- Hoắc tổng nhanh quên thế, mới hôm kia....

Anh ngả người ra ghế rồi khoanh tay trước ngực, chân vắt chéo vẻ khó gần, còn cao giọng châm biếm.

- Chặn số rồi sao còn mò tới đây? Tôi còn nghĩ em muốn nhanh chóng kết thúc chuyện hai ta.

Tôi muốn kết thúc lắm chứ bộ, nhưng giờ không được, quay xe đã.

Kết thúc... là kết thúc thế nào. Chuyện là tôi ốm nên không muốn liên lạc với ai để tập trung nghỉ ngơi thôi. Dù gì cũng phải dưỡng sức cho dự án phim sắp tới.Ô, em cũng độc đáo đấy, chặn số mới có thể tập trung nghỉ ngơi được.Tôi bẽn lẽn đi tới trước bàn làm việc, đứng đối diện với Hoắc Anh Đông rồi thỏ thẻ.



- Hôm đó, hôm hai chúng ta ở ...khách sạn, hình như tôi làm rơi nhẫn. Vấn đề là nhẫn đó không phải của tôi. Hoắc tổng có thấy không? Nếu không thì anh có thể chiếu cố cho tôi quay lại phòng khách sạn để tìm đồ không? Tôi không thể tự mình tới đó được.

Hoắc Anh Đông gật gù nhìn tôi, vẻ mặt rất chi là chăm chú lắng nghe.

Mặt tôi nóng bừng lên, tôi lo lắng thật sự. Sự nghiệp vừa mới chớm nở không lẽ đã tàn nhanh đến vậy.

- Hiếm khi thấy em ăn nói nhẹ nhàng, dáng vẻ ngoan như cún này đúng là đáng nhớ.

Nghiệp quật huhu, hôm trước ví anh ta với chó con, hôm nay anh ta nói tôi như cún. Ít ra "cún" nghe cũng dễ thương hơn

Cay lắm, nhưng tôi đang cần anh ta chứ chắc gì anh ta đã cần tôi, nên thôi, tạm lùi một bước để sau này tiến ba bước.

- Vậy là Hoắc tổng có thấy nhẫn của tôi không? Nó to 30 cara, cỡ này này.

Tôi dùng tay miêu tả kích thước chiếc nhẫn, Hoắc Anh Đông nhìn tôi và bật cười.

Tự dưng tôi thấy mình ngớ ngẩn, giàu như anh ta dĩ nhiên biết nhẫn 30 cara to như nào rồi, có khi anh ta còn sở hữu viên kim cương to hơn thế ấy chứ, tôi nghèo nên mới thấy 30 cara siêu to khổng lồ.

- Lại đây!

Hoắc Anh Đông không đáp mà vẫy hai ngón tay ra hiệu cho tôi lại gần anh ta.

Giờ làm cún mà lấy lại được đồ thì tôi cũng bằng lòng. Tôi ngoan ngoãn lại gần, Hoắc Anh Đông liền kéo tôi ngồi vào lòng anh ta.

Trán Hoắc Anh Đông áp vào trán tôi, tay anh vén tóc tôi gọn ra sau, mắt quan sát tỉ mỉ cần cổ của tôi. Giọng điệu anh không còn đùa nữa, mà dịu dàng ôn nhu hỏi.

- Ốm như nào? Đã đỡ chưa?