Tôi tham gia buổi ra mắt một thương hiệu lớn với tư cách khách mời.
Tôi và Pen đang đứng đợi đến lượt lên chụp hình thì bỗng có nhóm người hộ tống một người mẫu nổi tiếng đi qua. Pen bị họ đẩy lùi về sau suýt ngã.
May mà tôi nhanh tay giữ Pen thăng bằng lại, cay cú định lên tiếng nhưng Pen đã trấn an tôi.
- Đừng đắc tội với họ, một điều nhịn chín điều lành, chế không sao.
Đã tới lượt tôi lên chụp hình.
Nhưng cô người mẫu kia đã nhanh hơn tôi một bước. Đó là Sumi. Lượt của cô ta còn trước cả tôi, nhưng cô ta tới trễ nên bị đẩy xuống. Và cô ta chen lượt của tôi.
Tôi không nhịn nữa, mặc kệ cô ta có là siêu mẫu, tôi vẫn đi tới đứng cạnh. Lượt của tôi mà, tôi cóc sợ.
Sumi nhíu mày nhìn tôi từ đầu tới chân rồi cười nhếch môi khinh thường.
- Đúng là không biết lượng sức mình.
Cô ta bước lên trên để lấn lướt tôi, rồi thản nhiên tạo dáng. Đương nhiên tôi không muốn làm nền, tôi cũng tiến lên và đứng ngang hàng cô ta.
Cô ta mặc váy chèn ép khổ ngực đầy đặn. Còn tôi mặc bộ đồ kín như bưng nhưng vừa vặn. Nhìn khá tương phản.
Lúc này nhân viên mang bút dạ ra để chúng tôi kí tên lên tấm banner phía sau. Nhưng họ chỉ đưa bút cho Sumi, còn tôi thì không.
Tôi nhìn nhân viên ra hiệu, và họ tỏ vẻ không vui đưa cho tôi một cây bút hết mực.
Tâm trạng tôi trùng xuống. Tôi loay hoay ghì tay mạnh hơn nhưng cây bút vẫn không ra nét.
Khi tôi định đi xuống dưới, bất ngờ có một cây bút dạ khác chìa ra.
Người đàn ông đẹp trai nhưng lạnh lùng không nói không rằng. Tôi hơi cười và nhận lấy.
- Cảm ơn!
Tôi không biết người đó, nhưng tôi thấy Sumi nhìn tôi rất phẫn nộ. Và ngay khi tôi cất bước đi xuống, có ai đó cố tình ngáng chân làm tôi loạng choạng.
Giây phút tôi nghĩ mình sẽ ngã sấp mặt và bẽ bàng thì có người đỡ lấy tôi.
Lại là người đàn ông đó.
Tôi bám vào cánh tay anh ta và cảm ơn thêm lần nữa.
Sự cảm kích và thiện cảm vừa nhen nhóm thì tôi liền tụt hứng bởi hành động của đối phương. Tay tôi vừa bỏ ra khỏi tay anh ta, thì anh ta phủi phủi áo chỗ tay tôi cầm như thể chê bai.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, anh ta lại hờ hững lướt qua. Trong lòng tôi khá hậm hực, tôi đi tới chỗ Pen định than thở thì lại thấy mặt Pen sáng bừng, hai mắt long lanh.
Pen đánh nhẹ vào tôi, rồi hớn ha hớn hở.
- OMG, là Hoắc Anh Đông, Hoắc Anh Đông đó. Cưng vừa được sờ vào báu vật đó, không, cực phẩm, là cực phẩm huhu
Sự kích động của Pen khiến tôi tò mò quay lại nhìn người được cho là Hoắc Anh Đông kia.
- Thì sao?
- Sao trăng gì, Hoắc Anh Đông đó cưng.
Tôi nhẩm lại cái tên Hoắc Anh Đông, xong tò mò vô cùng. Tôi không biết anh ta, nhưng họ Hoắc ở đất này đều là người phi thường.
- Pen! Em bỏ sót gì à?
Pen nuốt nước bọt một cái, rồi thì thầm với tôi như là tiết lộ bí mật quốc gia vậy.
- Hoắc Anh Đông- đời thứ 4 và tương lai là người thừa kế Hoắc Liên Bang đó.
Tôi há hốc mở to mắt. Ai mà không biết Hoắc Liên Bang, ở showbiz ai mà không biết công ty điện ảnh Hoắc thị.
Tự nhiên tôi thấy mình nhỏ bé như con kiến, giơ tay mình lên nhìn và thấy đôi tay này đáng giá hẳn.
Tôi vừa được sờ Hoắc Anh Đông trong truyền thuyết, một Hoắc Anh Đông hàng thật giá thật. Bảo sao Sumi nhìn tôi kiểu đó.
( Nếu các bạn đọc "Báo Đen" thì sẽ rõ về Hoắc Liên Bang và công ty điện ảnh Hoắc thị hơn nè. Hoắc Anh Đông là cháu của Hoắc Long, con trai của Hoắc Thiên).