Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 1: Bạc Hi Lăng là tên của tôi




Tôi có một cái họ lạ.

Bạc Hi Lăng là tên của tôi. Và tôi là một diễn viên. Bất cứ diễn viên nào cũng sẽ có một quản lý và tôi cũng vậy. Chế Pen là người được trả lương để lập trình cuộc sống của tôi.

Gọi là chế vì Pen hơn tôi vài tuổi, thuộc cộng đồng LGBT. Tôi quen chế khi đi làm thêm hồi sinh viên. Hồi ấy người ta vẫn còn chưa quen với những người như Pen, thậm chí còn hay trêu đùa.

Pen quý tôi bởi tôi khác họ. Tôi thấy Pen thông minh, hài hước, tự tin và dễ thương nữa. Chúng tôi hay tám nhau những chuyện xà lơ thường ngày nhưng vui cực. Tôi là người đầu tiên gọi Pen là chế. Vậy mà chúng tôi đã đồng hành cùng nhau khá lâu, từ cái thời sinh viên đi làm thêm ở siêu thị và tới giờ tôi 26 tuổi, đã có 5 năm trong nghề.

Tuy vậy, đôi khi Pen khá vô tri và hậu đậu.

Như hôm nay chẳng hạn, tôi hối hả tới studio chụp ảnh quảng bá cho bộ phim sắp tới mình sẽ tham gia. Nhưng khi tới nơi tôi mới ngỡ ngàng vì chả có ai ở đoàn làm phim cả.

- Chế!!!! Có phải nhầm địa chỉ rồi không?

Pen lật đật tìm sổ ghi chép lịch trình của tôi và mở ra, sau đó cười hihi vô tội.

- Má, chế nhầm. Không phải nhầm địa chỉ, mà là nhầm tháng. Là ngày này tháng sau nha cưng.

Tôi chỉ biết bó tay và cằn nhằn.

- Em dặn chế là dùng máy tính bảng đi, vừa dễ quản lý xem xét lại có báo thức nữa! Thời đại 5.0 rồi.



- Tại chế quen viết sổ tay ý. Vừa rèn chữ, vừa rèn kỹ năng sắp xếp ....

- Rồi, rồi, em mà hỏng việc là không có tiền trả lương cho chế đâu. Liệu hồn đấy!

Pen nháy mắt giơ tay ra hiệu ok với tôi, còn tôi thở dài đứng đó cười trừ.

- Surprise!!!

Bỗng Pen phấn khích nói lớn làm tôi giật mình.

- Bé cái miệng chế lại!

- Nè Hi Lăng, nay không có lịch trình.

- Thế về nhà ngủ thôi!

Đã lâu tôi chưa có ngày nghỉ, nay đang không vui vì nhầm lịch thì giờ lại vui ngoài sức tưởng tượng. Tôi định sẽ thưởng cho mình một ngày nằm dài lười biếng.

- Trời ơi, cưng có biết người ta nói là " đời ngắn lắm, đừng ngủ dài" không? Một ngày đẹp trời thế này chúng ta đi chơi đi.

- Thôi!

Pen bĩu môi đanh đá lườm tôi.



- Con đin này. Không ra ngoài thì bao giờ mới gặp được trai. Tuổi này là cưng phải hùng hục lên...

Cái miệng của Pen bị tôi bịt lại, thề, Pen được tôi ưu ái nhiều nên vô tư vch. Tôi cũng không hiểu sao Pen chửi tôi như cơm bữa mà tôi lại chưa từng có suy nghĩ sẽ đổi quản lý.

Tôi nhìn thấy một quán trà sữa bên kia đường, hai mắt sáng lên.

- Không ngủ thì không ngủ, đi uống trà sữa đi.

Pen nhăn nhó ngăn cản.

- Ấy đừng, béo đấy. Cái con này, không tập thể dục thể thao thì thôi đi. Cưng xem các diễn viên khác người ta ăn kiêng khắc nghiệt để giữ dáng, còn cưng, trời cho nhan sắc nhưng quên kèm hướng dẫn sử dụng.

Thế rồi Pen cũng chiều ý tôi. Tôi ngồi trong oto đợi, khi Pen mang một ly trà sữa tới khiến tôi dâng lên cảm giác hạnh phúc.

- Này, giảm đường giảm đá, giữ dáng giữ họng đi, con đin này!

Pen vẫn phàn nàn không ngừng, còn tôi không quan tâm lắm, tập trung hút những viên trân châu ở dưới đáy ly.

Tôi tự nhận mình là người vô tư yêu đời, dù showbiz thị phi nhưng niềm vui của tôi cực kỳ đơn giản, và tôi không quá khắt khe với bản thân.

Tôi không yêu đương, không ồn ào, không gây sóng gió scandal. Thế nên tôi không nổi tiếng bật lên được, đóng rất nhiều phim nhưng chỉ toàn vai phụ.