Ngay hôm sau, tôi cảm giác mình "lên đời" hẳn khi Pen mang tới cho tôi một lố kịch bản.
- Trời ơi chế chưa bao giờ nghĩ sẽ được ôm đống giấy tờ này tới cho cưng chọn. Hạnh phúc quá đi mất!
Tôi đi tới lật qua lật lại nhưng không hứng thú lắm, tôi biết là Hoắc Anh Đông nhúng tay vào chứ không phải năng lực tôi tự kiếm được.
- Chế thấy cái nào ổn?
- Cái nào cũng ổn, nhưng ổn nhất là bộ đóng với nam thần mới nổi. Chế nghiên cứu rồi, cậu ta thua tuổi cưng, vừa hay chủ đề tình chị em, mà nhân vật nữ cá tính rất giống cưng ngoài đời.
- Hmm, cũng được!
Ngoài trời mưa rất lớn, nên Pen và tôi rủ nhau ăn tại nhà ăn công ty. Đúng là Hoắc thị, đồ ăn kiểu tự chọn và khá phong phú, nhìn cũng chất lượng nữa. Biết sớm thì tôi đã chả mất công đi ăn ngoài.
Có lẽ do mưa nên đi lại bất tiện, Hoắc Anh Đông cũng có mặt tại nhà ăn. Các nhân viên nữ thì nháo nhào lên, nhân viên nam thì vô cùng thận trọng nhường sếp.
Tôi đã cố né để anh ta không thấy mình, nhưng Pen lại í a í ới:
- Hi Lăng, có món tôm cưng thích nè.
Hoắc Anh Đông mỉm cười phát hiện ra tôi. Tôi đẩy đẩy tay Pen:
- Nhanh lên chế ơi, chọn món thế thôi!
Nhà ăn khá đông, tôi muốn ngồi ở góc kín đáo nhưng lại hết chỗ. Pen kéo tay tôi ra một bàn trống ở giữa.
Miếng cơm đầu tiên đưa lên chưa tới miệng thì rớt xuống, tôi thấy Hoắc Anh Đông ngồi lù lù đối diện mình. Thấy tôi nghệt mặt ra, Pen huých vai tôi nhắc nhở :
- Hi Lăng, Hoắc tổng kìa.
Tôi nhìn Hoắc Anh Đông, mọi người nhìn chúng tôi. Tôi miễn cưỡng chào một câu.
- Hoắc tổng, anh cứ ngồi tự nhiên, tôi xin phép.
- Cô ngồi yên đó, tôi là sếp hòa đồng cởi mở, cũng muốn gần gũi với nhân viên.
Tôi thấy thư kí ở sau anh ta cười cười, những người khác cũng tự động dạt ra, để lại một khoảng trống và không gian riêng chỗ bàn tôi đang ngồi.
Đến Pen cũng thế, tôi còn thấy chế ấy cười híp mắt và còn nói nhỏ trước khi rời đi.
- Cố lên!
Mặt tôi đỏ bừng, tôi định bê khay đồ ăn của mình sang chỗ khác, thì Hoắc Anh Đông lại ung dung gắp tôm ở khay của anh ta sang cho tôi.
Phải nói là đầy ú ụ.
- Hoắc tổng, tôi đủ rồi, anh không cần...
- Tôi dị ứng tôm!
- Dị ứng sao anh còn lấy món đó.
- Nhìn ngon!
- Kì cục!
Tôi bĩu môi, cũng không muốn kém cạnh, bèn gắp cánh gà của mình sang khay của Hoắc Anh Đông.
- Có qua có lại!
Hoắc Anh Đông vui vẻ nhận mà không ý kiến gì, anh ta ăn ngon lành, còn tôi làm gì có tâm trí mà ăn giữa bao nhiêu con mắt đang soi mình.
Tôi thở dài, rồi nói khẽ.
- Hoắc tổng, sau này đừng ngồi như này nữa. Kì lắm, người ta nhìn tôi hoài, nuốt không trôi!
- Ừm.
Anh ta nhàn nhạt đồng ý.
Tốc độ ăn của chúng tôi khác xa nhau. Hoắc Anh Đông ăn khá nhiều nhưng lại ăn xong trước tôi, còn tôi vì phải giữ dáng nên ăn chậm nhai kĩ mãi chưa xong.
Thấy anh ta vẫn ngồi ở đó nhìn, tôi đuổi khéo.
- Hoắc tổng nên về phòng mình nghỉ ngơi thì hơn. Anh ăn xong còn ngồi đây làm gì nữa.
- Công ty của tôi, tôi ngồi đâu bao lâu chả được.
Nói thế thì chịu rồi.
Đến khi con tôm cuối cùng được tôi gắp trên đũa, Hoắc Anh Đông mới cầm khay của anh ta đứng lên.
Tôi nhìn theo, thấy khay ăn ở tay đối phương gọn gàng sạch sẽ, người là sếp cũng mang khay tới nơi để khay đã qua sử dụng và xếp hàng như những nhân viên bình thường dù thư kí ngỏ ý muốn giúp. Tự nhiên lòng tôi dấy lên xíu xiu thiện cảm.