Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 14: thần tài đấy, ôm chặt vào




Hoắc Anh Đông mỉm cười không đáp, buông tôi ra rồi nói tiếp câu chuyện kí hợp đồng.

Thì ra lần Pen nhầm lịch ở studio mới là lần đầu Hoắc Anh Đông gặp tôi, chứ không phải ở sự kiện như tôi vẫn nghĩ.

- Là con bé Linh Anh nhận ra cô.

- Nhưng,..tôi không biết em gái anh.

- Linh Anh biết cô, còn biết khá rõ là đằng khác. Hồi cấp 3, cô và Vu Nhiên đều là hoa khôi giảng đường. Vu Nhiên là em họ tôi, cuộc thi hồi đó nó về nhì, thua cô nên khá cay cú và Linh Anh phải an ủi mãi. Thế mà quán quân giờ chỉ là một diễn viên mờ nhạt, còn Vu Nhiên sắp làm tỉ phú rồi.

Tôi ngạc nhiên, nhớ lại hồi cấp 3 huy hoàng của mình. Không ngờ nhiều năm trôi qua vẫn có người nhớ tới. Tuy vậy so với hiện tại mà nói không chạnh lòng là tôi nói dối.

Mọi người tò mò vì sao tôi có thể học cùng trường với em gái Hoắc Anh Đông phải không?

Gia đình tôi từng khá giả, bố mẹ tôi rất đầu tư cho đứa con duy nhất là tôi đây. Và không phụ lòng họ, tôi đỗ vào trường quốc tế và nhận được học bổng các kỳ. Tôi có chiều cao lý tưởng, có khuôn mặt thanh tú, học vấn tốt và giành được giải hoa khôi tại cuộc thi ở trường. Một người có nhan sắc và học giỏi, ai cũng nghĩ cuộc đời tôi sẽ thuận lợi và sẽ lấy được một người chồng lý tưởng.

Cho đến một ngày, công ty bố tôi phá sản. Mấy năm khủng hoảng kinh tế khiến ông ấy không thể gánh doanh nghiệp thêm nữa, giấc mơ du học của tôi khép lại, cuộc đời theo đó mà rẽ ngang.

Với lợi thế ngoại hình và danh hiệu hoa khôi, tôi được công ty cũ phát hiện và chiêu mộ. Tôi đã mơ về việc dấn thân vào showbiz sẽ giúp mình phát triển và kiếm được nhiều tiền. Có điều sự thật phũ phàng. Tôi không chịu "tiếp khách" và đi giao lưu, không có tài chính, không có người chống lưng, nên phía công ty không cho tôi tài nguyên. Pen phải nhọc lòng đi xin xỏ mới lấy được vai diễn nữ phụ về.

Tôi từng có ý chuyển nghề, nhưng Pen đã khuyên tôi nên cố gắng và đợi cơ hội. Vậy mà tôi đã có 5 năm kinh nghiệm chuyên đóng vai phụ. Có lần tôi được nhắm vào vai chính, nhưng do không có người nâng đỡ mà vai đó bị một diễn viên khác giành mất.



Hôm ấy Pen gọi tên tôi, và Hoắc Anh Đông đã ghi nhớ cái tên này.

- Linh Anh chụp hình ở đó và tôi tới đón con bé. Trên đường nó cứ lải nhải về cô, nói rằng cô ở cấp 3 rất này nọ. Không ngờ hôm ở sự kiện lại gặp cô lần nữa, thấy cô không tồi, nên tôi tuyển dụng cô. Giờ thì hay rồi, mẹ tôi cô cũng đã gặp, các anh em của tôi cũng thấy chúng ta rồi. Xem ra không làm người của tôi không được!

Tôi ngẩn ngơ rồi phì cười.

- Hoắc tổng, vậy là tôi quá may mắn phải không? Bỗng nhiên đổi đời mà bản thân còn chẳng hay biết.

- Phải, lọt vào mắt tôi là may mắn nhất ở đời cô đấy. Thực ra cũng không hẳn hoàn toàn may mắn, cô cũng coi như có năng lực.

- Năng lực gì?

- Năng lực xinh đẹp rất nịnh mắt, cô diễn bộ váy cưới cũng không tồi.

Tôi đi tới gần Hoắc Anh Đông rồi cố tình đặt tay lên ngực anh ta.

- Hoắc tổng nói thật đi, anh cũng thích tôi mà còn bày đặt. Dù không là thích ở phương diện tình cảm, nhưng có thích ở phương diện vẻ ngoài đẹp đẽ này. Tôi đánh giá anh có mắt nhìn người đấy.

Hoắc Anh Đông giữ eo tôi sát vào người anh ta, cũng phải chặt chém lại chứ quyết không để tôi lấn lướt.

- Tôi là thần tài của cô đấy, ôm cho chặt vào.