Lần nửa Bộ Tiểu Ngạn trở về nhà là lúc 3h30 sáng, chắc Trần Quả không còn chờ ở đó chứ?
Bộ Tiểu Ngạn lê bước mệt mỏi, nàng chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc. Vết thương sau lưng và trên vai như sắp rách ra vì cùng Tân xô đẩy, mùa đông lạnh giá càng làm cơn đau thêm nhức nhối. Bộ Tiểu Ngạn nhấn vai, bất lực từ từ đi lên cầu thang.
Tâm tình rất loạn, nàng không biết phải nghĩ cái gì, muốn để đầu óc trống rỗng, nhưng vẻ mặt đê mê cùng với hơi rượu kia vẫn chui vào trong đầu nàng, tiến vào lòng nàng.
Bộ Tiểu Ngạn nhíu mày, ấn tượng tốt đẹp bởi vì hành vi của Tân mà bị xóa sạch, tại sao cô ấy lại muốn làm chuyện đó? Thật không thể hiểu, không thể tha thứ.
Đến gần cửa nhà, Bộ Tiểu Ngạn dừng bước, liếc nhìn, Trần Quả không còn ở đó nữa.
Bộ Tiểu Ngạn thở phào, chậm rãi đi tới cửa, lấy chìa khóa muốn mở cửa. Đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất, "lộp cộp", dừng phía sau nàng.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Bộ Tiểu Ngạn căng thẳng. Tiếng giày cao gót tất nhiên không phải của Trần Quả, Trần Quả chưa bao giờ mang giày cao gót.
Đêm đông lạnh lẽo, con đường vắng lặng không một bóng người, tiếng giày cao gót.....
Bộ Tiểu Ngạn dừng động tác mở cửa, nàng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nổi da gà cả người, máu toàn bộ chảy ngược lên não. Nàng cứng đờ vài giây, quyết định quay đầu, một người phụ nữ tóc dài đứng sau lưng nàng, dưới ánh đèn mờ của hành lang chỉ thấy được nửa khuôn mặt, dáng vẻ u ám làm trái tim Bộ Tiểu Ngạn đập như đánh trống trận.
"Là Bộ Tiểu Ngạn phải không?" - Người phụ nữ nói, tiến về trước hai bước, từ nơi nửa tối bước ra ngoài ánh sáng, cả khuôn mặt đã được nhìn thấy rõ ràng.
Bộ Tiểu Ngạn thấy khuôn mặt đó liền lòng liền nặng nề, thì ra không phải ma nữ, mà là nữ lưu manh. Bộ Tiểu Ngạn xoay người, lạnh lùng nói: "Cô tới đây làm gì?"
Sao cái tên Tân này bám dai như đĩa vậy? Lại còn theo tới tận nhà. Bộ Tiểu Ngạn quyết định không mở cửa, lỡ nàng vừa mở ra bị cô ấy chặn lại thì hỏng bét. Bộ Tiểu Ngạn bỏ chìa khóa vào túi, bước hai bước hướng về phía cầu thang.
"Tìm tới vào lúc này có chút thô lỗ, nhưng tôi tìm cô rất lâu. Có một số chuyện muốn hỏi." - Tân nói.
Bộ Tiểu Ngạn cười gằn, cần gì phải giả vờ!
"Tôi với cô không có gì để nói." - Nói xong Bộ Tiểu Ngạn chạy tới cầu thang, nhưng người phía sau nhanh hơn một bước, nắm tay Bộ Tiểu Ngạn, dùng sức kéo nàng trở về. Nhưng vẫn khách sáo nói: "Tôi có một số chuyện muốn hỏi cô, xin cô hãy phối hợp."
Vết thương ở vai và lưng của Bộ Tiểu Ngạn bị kéo mạnh nên rất đau, nàng dùng sức xoay cánh tay để thoát khỏi kiềm chế, quay đầu muốn chạy xuống cầu thang. Tân trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống, mở hai tay ôm eo nàng đẩy vào góc tay vịn của cầu thang. Bộ Tiểu Ngạn vùng vẫy, người kia ôm lấy đầu của Bộ Tiểu Ngạn dùng sức ép tới, thúc ép mặt nàng dán vào tay vịn lạnh lẽo. Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy cánh tay đau đớn, hai tay cũng bị khóa chặt ở phía sau.
"Thả tôi ra!!" - Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy sắp bị Tân đẩy đến bờ vực sụp đổ, chút nửa là chửi thề.
"Sao cô lại chạy?"
"Sao tôi chạy à? Không lẽ đứng đó chờ bị cô sỉ nhục?"
"........" - Người phía sau ngỡ ngàng, đột nhiên thả lỏng tay: "Hình như cô nhận nhầm người rồi thì phải?"
Bộ Tiểu Ngạn cau mày quay lại, một cái thẻ cảnh sát được phóng to trước mặt nàng.
"Tôi là cảnh sát, số hiệu PL4050, Do. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Bộ Tiểu Ngạn ngạc nhiên nhìn thẻ cảnh sát, rồi lại nhìn Do. Dù ánh đèn rất tối, thế nhưng Bộ Tiểu Ngạn vẫn thấy rõ khuôn mặt của người đó, dù có phần giống Tân, thế nhưng tóc dài màu sắc khác với Tân, hơn nữa còn đeo kính gọng đen, phía dưới mắt có một nốt ruồi rất rõ, Tân không có. Cảnh sát Do mặc một cái áo khoác đen, bên trong là quân phục cảnh sát, với Tân mùa đông cứ thích mặc váy kia...... Quả nhiên là không cùng phong cách!
"Xin lỗi, tôi nhìn nhầm cô với người khác." - Bộ Tiểu Ngạn lúng túng, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, hai má đỏ bừng.
"Thật sự là hiểu lầm." - Giọng điệu của Do không mấy nhẹ nhàng, nhưng lại làm Bộ Tiểu Ngạn thấy ấm áp: "Cô bị thương? Để tôi đưa cô đến bệnh viện." - Vì lúc nãy chống trả kịch liệt, nên vết thương của Bộ Tiểu Ngạn đang rỉ máu, Do nhìn thấy.
"Không cần...." - Bộ Tiểu Ngạn từ chối đi bệnh viện, thật sự là có chút khó mở lời -- tháng trước tiền nhuận bút của nàng còn chưa nhận được, tháng này lại xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ có hai bản thảo, tất nhiên thu nhập không còn bao nhiêu. Nàng biết bây giờ đến bệnh viện cần bao nhiêu tiền, nàng nghĩ, vết thương cũng không nghiêm trọng, qua một thời gian sẽ khỏi.
Với tài chính của nàng hiện tại, ít đến bệnh viện thì tốt hơn.
Thấy cô từ chối, Do cũng không nói nhiều, rất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Liên quan đến những vụ án xảy ra gần đây, tôi có một số vấn đề muốn biết, có tiện vào nhà cô để nói chuyện không?"
"Được." - Vì biết là cảnh sát, nên Bộ Tiểu Ngạn cũng không tiện từ chối, nàng đưa người đó vào nhà.
Căn nhà Bộ Tiểu Ngạn ở không phải là căn nhà của cha mẹ đã mất, từ khi cha mất, bà nội đã bán nó đi, rồi đưa Bộ Tiểu Ngạn về sống chung.
Căn nhà này là của bà nội Bộ Tiểu Ngạn, xem như đã rất cũ, khoảng chừng 40m2. Trước đây nàng với bà nội, hai người một nhà vô cùng ấm áp, nhưng sau khi bà nội mất thì căn nhà đã trở nên vắng lạnh, luôn cảm thấy thiếu đi cái gì đó.
Do thay giày, rất lịch sự đặt giày ngay ngắn trên kệ giày ở cửa. Cởi áo khoác, phát hiện không có móc treo, nên chỉ đành ôm vào lòng.
"Cô cảnh sát, muốn uống chút gì không?" - Bộ Tiểu Ngạn đi tới tủ lạnh trong nhà bếp.
"À, không cần, cảm ơn... Còn nữa, gọi tôi là Do được rồi."
"Vậy, Do, trong nhà chỉ có sữa tươi, tôi hâm nóng cho cô."
Do chưa kịp nói gì, Bộ Tiểu Ngạn đã lấy sữa bò lạnh ra, bắt nồi đun nóng.
Bộ Tiểu Ngạn bận rộn trong nhà bếp, Do chậm rãi nhìn quanh căn nhà không lớn này. Bởi vì chỉ có một phòng ngủ, nên cách bày trí vừa nhìn đã thấy hết. Bên cạnh chiếc giường nhỏ là một cái bàn làm việc, một cái laptop với ít tài liệu. Phía sau bàn làm việc là tủ sách, sách trên tủ được sắp xếp gọn gàng cùng với ảnh của người thân đã qua đời. Do đến gần tủ sách, phát hiện sách được cẩn thận phân theo từng loại, trong đó có rất nhiều sách về tâm lý.
Do tùy ý rút một quyển, nhìn tên sách, thấy "Bộ Tiểu Ngạn" được in trên bìa.
Lúc này, Bộ Tiểu Ngạn bưng hai ly sữa nóng ra.
"Cô là nhà văn." - Do vừa lật sách vừa nói.
Bộ Tiểu Ngạn có chút xấu hổ: "Không phải nhà văn gì, chỉ là viết vài chữ để kiếm sống thôi."
"À...." - Do đóng sách lại, hỏi: "Có thể cho tôi mượn đọc không? Tôi cũng rất hứng thú với tâm lý học."
Bộ Tiểu Ngạn cười: "Nếu cô thích, tôi tặng nó cho cô."
Do cũng cười: "Vậy cám ơn!" - Tiện tay nhét quyển sách vào trong túi.