Bộ Tiểu Ngạn nhìn vào cái ly tinh xảo đựng đầy rượu, có chút không thoải mái.
"Nhiều quá."
"Không sao, cô muốn uống nhiêu thì uống, không uống cũng được." - Tân rót rượu cho mình, rồi đi lục DVD.
"Cô thích xem phim thể loại gì? Tình cảm? Hài?"
Bộ Tiểu Ngạn nói theo bản năng: "Phim kinh dị thì tốt hơn."
Tân không ngờ Bộ Tiểu Ngạn lại trả lời như vậy: "Kinh dị, để tôi tìm....." - Một cô gái bình thường vừa trải qua sự việc đáng sợ như vậy, sẽ không muốn xem kinh dị để bị kích thích. Còn Bộ Tiểu Ngạn trông yếu đuối thì.....đúng là không thể trong mặt mà bắt hình dong.
Mở DVD, Tân ngồi trên salong bên cạnh Bộ Tiểu Ngạn, từ từ uống rượu. Bộ Tiểu Ngạn từ đầu tới cuối có vẻ rất gượng ép, còn không thèm dựa lưng vào ghế, phần lưng cứng ngắc thẳng tắp, một tay cầm ly rượu một tay gác lên đầu gối, hai mắt thẩn thờ nhìn màn hình. Tâm trí Tân tất nhiên không đặt vào màn hình, ngón tay thon dài xoay xoay ly rượu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Bộ Tiểu Ngạn.
Nét nghiêng bên mặt của Bộ Tiểu Ngạn còn tinh xảo hơn nhìn trực diện rất nhiều, Tân nhìn cô đến đờ người ra.
Cô ấy chủ động nói muốn qua đêm với mình, không phải là có ý sao? Tại sao bây giờ không có động thái gì? Tân suy nghĩ một lúc, ừ, chắc là mấy cô gái lớn lên ở Trung Quốc khá là rụt rè. Huống chi cái bộ dạng chết chóc này của Bộ Tiểu Ngạn, thì nhất định là người rất thụ động.
"Vậy, thì để mình chủ động." - Tân uống một hơi hết ly rượu, trong lòng liền nóng lên.
Bộ Tiểu Ngạn xem phim kinh dị có chút bất đắc dĩ, có vẻ phim kinh dị bây giờ không còn cảm giác hồi hộp như cô từng xem lúc nhỏ. Nội dung rất chung chung, tình cảm thì giả, thật sự rất chán......
Từ nhỏ Bộ Tiểu Ngạn rất thích xem phim kinh dị, nàng đã từng cùng Tô Á và Trần Quả túm tụm trong phòng ngủ của nàng, tắt đèn cùng xem phim kinh dị. Mỗi lần Tô Á là người sợ nhất, thói quen của cậu ấy chính là nhào vào lòng Trần Quả còn tát nữa. Trần Quả vốn cũng rất sợ, nhưng bị cậu ấy làm giật mình như sắp muốn chết. Còn Bộ Tiểu Ngạn thì vừa ăn khoai tây chiên vừa xem, thuận tiện còn giải thích mấy chỗ không hợp lý trong phim, máu giả màu quá tươi, góc độ gãy xương không hoa học.....
"Sao cô xem nghiêm túc vậy?"
Bộ Tiểu Ngạn còn chìm đắm trong thế giới của mình, đột nhiên Tân đưa tay ôm cô vào lòng.
Khuôn mặt đẹp đẽ mang theo mùi rượu, dán vào lỗ tai của Bộ Tiểu Ngạn nói chuyện.
"Sao vậy....." - Bộ Tiểu Ngạn nhất thời đỏ cả mặt, giơ cánh tay đặt giữa nàng và Tân.
"Sao? Tôi phải hỏi là cô muốn làm gì? Cô đang muốn đẩy tôi ra à?" - Tân nắm cổ tay Bộ Tiểu Ngạn, kéo hẳn cô vào lòng. Bộ Tiểu Ngạn rụt vai, dần dần cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
"Cô say rồi......" - Giọng nói Bộ Tiểu Ngạn có chút khàn, có chút khó chịu.
Tân cười khẽ, dường như đang mỉa mai sự chống cự của Bộ Tiểu Ngạn vào lúc này: "Tôi say sao? Cô không định nói với tôi là, tối nay cô chủ động đến nhà tôi chỉ để xem phim đó chứ? Cô có lẽ đã sớm biết, tôi thích phụ nữ, tôi có ý với cô, những điều này cô đều biết phải không?"
Bộ Tiểu Ngạn luôn lảng tránh Tân, khi nghe Tân nói những lời này liền nhìn vào mắt Tân. Đôi mắt Tân vẫn rất đẹp, nhưng bây giờ nó tràn đầy dục vọng...
"Thì ra cô muốn như vậy sao?" - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn thấp đến không thể thấp hơn.
"Phải." - Tân đột nhiên đẩy Bộ Tiểu Ngạn nằm xuống sopha, đè lên người cô, bắt đầu hôn. Bộ Tiểu Ngạn quay đầu tránh thoát cái hôn, Tân siết cằm cô buộc cô phải nhìn lên. Bộ Tiểu Ngạn đẩy Tân bằng hai tay, Tân nắm chặt lấy hai cái tay không an phận đó kéo qua đỉnh đầu Bộ Tiểu Ngạn. Đầu của Bộ Tiểu Ngạn được tự do, liền dùng sức nghiêng sang một bên, Tân không hôn được vào môi, thì tấn công cái cổ trắng nõn của cô. Mút nhẹ một cái, liền để lại một dấu hôn màu đỏ. Bộ Tiểu Ngạn giật mình, cúi đầu thấy Tân hôn càng ngày càng thấp xuống, môi dính chặt ở ngực cô....
"Không được!!" - Bộ Tiểu Ngạn dùng hết sức đẩy Tân ra, Tân không ngờ nàng dùng lực mạnh như vậy, chút nữa là té khỏi ghế sopha. Bộ Tiểu Ngạn bật dậy khỏi sopha, đi thẳng ra cửa, mang giày, cả áo khoác cũng không lấy, lao ra ngoài. Khi Bộ Tiểu Ngạn nặng nề đóng cửa lại, thì lúc này Tân mới tỉnh táo.
Xảy ra chuyện gì? Cô ấy từ chối mạnh mẽ thế sao? Lẽ nào tối nay cô ấy đến không phải vì "muốn lên giường"?
Tân vội vàng đứng lên, cầm lấy áo khoác của Bộ Tiểu Ngạn, đuổi theo.
Lúc này đã là rạng sáng, Bộ Tiểu Ngạn ôm chính mình đi về phía trước. Nước mắt thỉnh thoảng rơi xuống, nhưng nàng cố kiềm lại. Gió lạnh tàn nhẫn thổi tới, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng oan ức của nàng mà phả vào mặt, thổi tóc nàng rối không thể tả.
"Chờ chút! Bộ Tiểu Ngạn! Này!!"
Tân ở sau lưng gọi tên cô, bước nhanh chạy tới. Bộ Tiểu Ngạn tăng nhanh bước chân, cô không muốn nói chuyện với nàng, không muốn nhìn thấy nàng, không muốn!
Nhưng Tân vẫn nhanh hơn, lao tới kéo tay Bộ Tiểu Ngạn. Bộ Tiểu Ngạn ra sức vùng vẫy, Tân không thể làm gì hơn đành nhẹ nhàng nói: "Ít nhất cô cũng nên mặc áo khoác vào."
Bộ Tiểu Ngạn gần như kéo cái áo ra khỏi tay Tân, ánh mắt của nàng không nhìn Tân dù chỉ một giây, nhanh chóng mặc áo khoác xoay người bỏ đi. Tân bị thái độ của nàng chọc tức, nửa đêm đứng ngoài đường hét lên: "Cô đang có ý gì? Đùa giỡn với tôi sao? Dụ dỗ tôi xong rồi còn giả vờ vô tội, nếu cô thật sự thanh cao thì đừng có đến nhà tôi! Cô đang trưng bộ mặt đó ra cho ai coi!!!"
Bộ Tiểu Ngạn dừng bước, hít một hơi thật sâu. Không khí rét lạnh tràn vào cơ thể nàng, làm dây thần kinh xấu hổ cũng có chút bị tê dại. Nàng quay lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ từng câu từng chữ: "Cám ơn cô đã giúp đỡ cho tôi ở nhờ, nhưng tôi không phải làm gái!" - Nói xong liền bước nhanh về trước, không quay đầu nhìn lại.
Tân ngẩn ra nhìn bóng lưng Bộ Tiểu Ngạn, đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt. Tân phát điên đá vào cái lan can bên ven đường, cơn đau làm nàng nhếch môi ngồi xổm xuống.
"Aiz......cái tên này.....tức chết mà.." - Cảm giác thất bại làm Tân thấy ngộp thở. Phụ nữ Trung Quốc đều thế à? Cứ tưởng là ám chỉ, ai ngờ chỉ là muốn ở nhờ thôi sao? Không phải muốn làm chuyện đó? Sao có khả năng? Khác biệt nhiều như vậy? Tân cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Tân nghĩ tới lời Bộ Tiểu Ngạn nói --- giúp đỡ cho tôi ở nhờ? Lẽ nào tối nay cô ấy không có nhà để về, nên thật sự chỉ là xin ở nhờ thôi sao?
Nhớ tới ánh mắt trong suốt, mang theo chút ngượng ngùng vừa mang chút bi thương của Bộ Tiểu Ngạn khi gặp ở cửa hàng tiện lợi. Trong lòng Tân lại nhói đau.
Tôi không phải làm gái, tôi không phải làm gái....
Tân mù mờ ngẩng đầu, nhìn về phía mà Bộ Tiểu Ngạn vừa biến mất, tự nói: "Hình như, mình đã tổn thương cô ấy......."