Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 4: Bạn diễn của Tuyết Nhi




Kết thúc những ngày nghỉ vô nghĩa nhất mà bản thân đã từng trải qua, lúc này cô đã quay trở lại với cuộc sống bận rộn của mình.

Tuyết Nhi ngồi lên xe của trợ lý tên là Lê An, cô gái nhỏ này là em gái của chị Lê Vương, vì hâm mộ cô mà quyết định trở thành trợ lý nhỏ đi theo cô trong suốt thời gian cả hai cùng nhau đi làm.

Theo như email trước đó chị Vương đã gửi thì buổi sáng cô sẽ đi chụp ảnh tạp chí, buổi chiều sẽ đi quay quảng cáo.

Tạp chí cô chụp cho hôm nay là Ellie, là một tạp chí thời trang nổi tiếng trên thế giới nói chung và trong nước nói riêng.

Mặc dù những năm gần đây độ nhận diện của cô đã lên hơn rất nhiều, thế nhưng việc chụp ảnh cho tạp chí này đối với cô lại là lần đầu tiên.

So với các diễn viên nữ cùng lứa hiện tại thì cô là người đầu tiên được mời lên chụp cho tạp chí này.

Nói đơn giản thì, bởi hiện tại cô đang dẫn đầu top các sao nữ cùng lứa có giá trị thương mại cao nhất, cho nên việc được mời cũng là dễ hiểu thôi. Còn những nữ diễn viên cùng lứa khác đa số đều deal hợp đồng mới được chụp cho tạp chí này mà.

Tự dưng cô cảm thấy tự hào về bản thân mình quá đi.

Đến buổi chiều Tuyết Nhi quay quảng cáo cho thương hiệu thời trang LAeriel, là một trong những thương hiệu nổi tiếng bậc nhất trong nước nói riêng và quốc tế nói chung.

Quay quảng cáo xong thì trời cũng đã chợp tối, trợ lý của cô là Lê An bắt đầu nói thêm về lịch trình tiếp theo của cô trong tối ngày hôm nay.

Vừa mới bước vào xe Tuyết Nhi đã phải nghe công việc tiếp theo mình cần phải làm rồi.

“Lát nữa chị sẽ phải đi gặp đạo diễn Minh và những người khác trong đoàn làm phim để cùng nhau bàn về bộ phim sắp tới của chị.”

Cô nhắm mắt nhưng miệng vẫn hỏi: “Địa điểm tiếp theo chúng ta phải đi là ở đâu?”

“Nhà hàng X ạ.”

Lê An nhìn cô mà cũng thấy xót, nghỉ một tuần rồi nên đợt này chạy lịch trình cũng vất vả hơn so với bình thường, ngày mai Tuyết Nhi còn phải tham gia buổi tuyên truyền phim vừa mới đóng máy vài tháng trước nữa.

Bộ phim sắp chiếu của cô thuộc thể loại xuyên không, nữ chính vô tình xuyên đến tương lai của ba mươi năm sau, khi mà công nghệ kỹ thuật hiện đại phát triển một cách vượt bậc nhất.

Nghĩ tới việc Tuyết Nhi đã nghỉ một tuần vừa qua và tâm trạng sau một tuần nghỉ ngơi ấy khiến Lê An có phần nào đó suy đoán được, những ngày nghỉ vừa rồi không được như cô mong đợi, cô ấy không nhịn được liền hỏi: “Chị à, chắc là tuần vừa rồi có chuyện gì đó không hay xảy ra sao? Sáng nay gặp chị em đã thấy tâm trạng của chị không tốt rồi.”

Tuyết Nhi ngồi ngửa ra sau ghế, cô nhìn lên trần xe, không khỏi suy nghĩ lại trong tuần vừa qua.

Đã bị anh bỏ mặc suốt cả tuần thì chớ, cho đến ngày nghỉ cuối cùng là chủ nhật rồi mà anh lại chạy tới công ty để làm việc tiếp. Nghe nói dạo gần đây công ty đang có việc gì đó nên anh cứ chạy tới làm việc miết thôi.

Nhưng việc gì mới được chứ? Bình thường thì vẫn thấy ở nhà, đến lúc xin nghỉ một cái thì anh lại đi, cô thật không thể hiểu nổi ông chồng của mình nữa rồi.

À mà, vốn dĩ cô đâu có hiểu chồng mình mấy đâu, người đàn ông lạnh lùng ấy chẳng chịu chia sẻ cái gì cho cô biết cả, buồn thật chứ!



Vốn dĩ Tuyết Nhi muốn nhân dịp này bày tỏ tình cảm của mình với Trương Minh Quân, dù sao cô cảm thấy hai người đã là vợ chồng hợp pháp, có ràng buộc mối quan hệ dựa trên pháp luật rồi, cho nên việc bày tỏ tình cảm và yêu đối phương là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng...

Tuyết Nhi đưa tay lên trán, cô thở dài một hơi: “Không có gì, chị chỉ mệt một chút thôi, em cứ lái xe đến nhà hàng X đi, nhanh lên một chút đừng để mọi người đợi lâu.”

“Vâng...” Tuy biết Tuyết Nhi đang có chuyện buồn phiền nhưng Lê An không tiện hỏi, dẫu sao đây là chuyện cá nhân của cô nên nếu cô đã nói như vậy rồi thì cũng không nên gặng hỏi thêm nữa.

Rất nhanh chóng cả hai đã đến nhà hàng X. Tuyết Nhi và Lê An đi gửi xe rồi cùng bước vào bên trong.

Dự án phim mới lấy bối cảnh cổ trang, đạo diễn Minh mời cô đến làm nữ chính và cô đã đồng ý. Hiện giờ mọi người cùng hẹn gặp nhau để bàn về kịch bản sắp tới của bộ phim, được biết cả nam chính cũng có mặt ở đây.

Lại nói tới đợt trước đây, sau khi nhận lời vào vai nữ chính thì một loạt bài báo xuất hiện nói về việc cô đã nhận đóng phim này. Quả thực giới truyền thông lúc nào cũng rất nhanh nhẹn, người ta vừa mới nhận lời đóng phim chưa được bao lâu thì bên ngoài đã có tin tức rồi.

Không biết nên vui hay buồn nữa đây.

Cô vẫn nhớ sau khi nhận vai nữ chính cho bộ này thì vai nam chính sau đó cũng đã được chọn, nghe nói nam chính là một nam diễn viên đã từng đoạt giải ảnh đế khoảng vài năm trước. Nhưng những cái tên nhận giải cũng tới tận vài người chứ không chỉ có một, nên cô cũng không rõ nam chính lần này chính xác là ai.

Một trong số những người đó có cả chồng cô - Trương Minh Quân, cũng đã từng nhận giải thưởng ảnh đế vài năm trước trước khi anh giải nghệ.

Trên đường đi đến phòng ăn riêng, chẳng hiểu sao lúc này tim cô muốn bùng nổ quá.

Nhưng cô cũng đã nhanh chóng chối bỏ, không thể là chồng mình được đâu, bởi vì chồng cô đã giải nghệ rồi mà, sao có thể quay lại đóng phim nữa chứ?

Mặc dù có thể người ta mời nhưng nhỡ anh sẽ đồng ý thì sao...

Ôi cô lại mơ mộng hão huyền nữa rồi!

Nghĩ nửa ngày thì đã đến phòng ăn lúc nào không hay, Lê An đứng kế bên nói: “Em ở ngoài này đợi, chị vào trong đi nhé!”

“Hả?” Tuyết Nhi tròn mắt: “Em không vào cùng à? Đợi ở ngoài biết đến bao giờ chứ?”

“Có trợ lý nào lại theo vào tận trong đó đâu ạ?” Lê An cười cười nói: “Em cũng không muốn vào đâu, chị vào đi em đợi ở ngoài là được rồi.”

Tuyết Nhi liếc mắt nhìn lên trên ra vẻ suy nghĩ, sau đó liền buông cho Lê An một câu: “Chị lo là bàn kịch bản sẽ rất lâu đấy, cho nên em về trước đi, khi nào xong chị sẽ tự bắt xe về.”

Lê An chớp mắt: “Chị có chắc không vậy? Dù sao việc lái xe cũng là một phần công việc của em mà.”

“Không sao không sao.” Tuyết Nhi mỉm cười, cô đặt tay lên vai cô ấy rồi nói: “Tuy là công việc của em nhưng chị có toàn quyền quyết định xem em có thể được về sớm hay không mà đúng không? Cho nên đừng lo cho chị, về nhà ăn uống rồi nghỉ ngơi đi, có bị nói gì thì cứ bảo chị Tuyết Nhi đuổi em về thế là được rồi.”

Sau khi nghe cô nói xong Lê An cảm động như muốn khóc đến nơi, cô gái nhỏ đã hoàn toàn bị cô thuyết phục, liền nhanh chóng gật đầu lia lịa nói: “Được rồi, vậy chị nhớ phải về cẩn thận đó nha, có chuyện gì phải gọi điện cho em biết đấy!”



“Ừm ừm chị biết rồi, em mau về đi!” Nói xong Lê An cũng gật đầu rồi quay đi.

Tuyết Nhi cảm thán: “Con bé ngoan thật, đúng là trái ngược hẳn với chị gái Lê Vương cơ mà.”

Lê Vương năm nay hai mươi tám tuổi còn Lê An năm nay mới hai mươi mốt, thế nhưng hai chị em lại có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Một người thì vô cùng dễ thương, ân cần và rất ngoan ngoãn nghe lời, còn một người thì rất gay gắt, sơ hở là có thể nổi điên lên bất cứ lúc nào.

Nhưng cả hai chị em đều có một điểm chung là rất yêu và tận tụy với công việc của mình.

Sau khi cảm thán xong, đứng trước cửa phòng riêng, Tuyết Nhi cũng nhanh chóng đẩy cửa bước vào bên trong.

Trong căn phòng rộng lớn gồm có đạo diễn Minh và một số người trong đoàn làm phim, cô bước vào trong chào hỏi từng người một.

“Chào đạo diễn, nghe danh chú đã lâu, cuối cùng cũng được gặp.” Tuyết Nhi nở ra một nụ cười công nghiệp bắt tay chào hỏi với đạo diễn Minh.

Ông cười cười nói: “Cũng nghe danh cháu đã lâu, tuổi trẻ tài cao, thật sự rất giỏi!” Ông đưa tay: “Mau ngồi đi.”

Tuyết Nhi ngồi xuống, không thấy nam chính đâu bèn hỏi: “Nam chính vẫn chưa đến sao ạ?”

Đạo diễn Minh liếc sang chỗ ngồi bên cạnh, thấy chỗ ngồi trống không liền nói: “Cậu ta đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại.”

“Vâng.” Cô mỉm cười, nhưng vừa dứt lời xong thì cánh cửa phòng lập tức được mở ra.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen cùng với quần âu trông vô cùng lịch lãm, mái tóc đen nhánh ướt át đã dính chút nước cùng với gương mặt đẹp trai đang đi tới chỗ này, thế nhưng người nọ trông vô cùng lạnh lùng, cảm giác thực khó có thể tới gần.

Cái chính ở đây, Tuyết Nhi bất ngờ nhìn người nọ, tới mức đôi mắt dường như muốn rớt xuống đất đến nơi rồi.

Sau khi người đàn ông đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đạo diễn Minh mỉm cười giới thiệu: “Cậu ta là Trương Minh Quân chắc cháu cũng biết rồi chứ? Cậu ta chính là nam chính của chúng ta đấy.”

Rồi cô lại nghe ông cảm thán: “Ôi thật là, giải nghệ bao nhiêu năm rồi cuối cùng lại nhận vai nam chính này, lần này cậu định quay trở lại giới giải trí hay sao?”

Trương Minh Quân không thèm nhìn cô lấy một cái, anh còn đáp lời đạo diễn Minh: “Tôi không chắc, nhưng được ông sống chết cũng phải mời được tôi thì dĩ nhiên tôi phải miễn cưỡng vinh dự đồng ý rồi chứ.”

“Ơ hay, tên nhóc thối nhà cậu nói gì thế hả?” Đạo diễn Minh ghét bỏ nói một tiếng.

Còn người ngơ ngác là cô đang hóa đá rồi đây này.

Tuyết Nhi không thể ngờ được rằng, nam chính ngồi bên cạnh cô lại chính là Trương Minh Quân, là một người đàn ông có mơ cô cũng không thể nghĩ tới được mình sẽ là bạn diễn của anh ấy.

Thật vượt ngoài sức tưởng tượng của cô rồi, có chết cũng không thể tin được bạn diễn của cô lại chính là anh Trương Minh Quân đây cơ chứ!