Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 3: Nói không với việc ngủ sofa




Tuyết Nhi cứng họng, những lời anh nói vừa rồi đã làm cô kinh ngạc tới nỗi không thể nói nên lời.

Trong đầu bỗng xẹt ngang qua những ký ức rời rạc, những ký ức từ đêm qua bất chợt trở về một lúc càng nhiều.

Vào lúc nửa đêm, sau khi bế Tuyết Nhi lên giường ngủ thì anh định chuẩn bị đi tắm. Thế nhưng vừa mới đứng dậy thì có một bàn tay nhỏ nhắn lập tức kéo anh lại khiến cho anh không may ngã sõng soài xuống giường.

Giọng cô cứ nỉ non bên tai làm anh cảm thấy có đôi chút khó chịu.

“Đừng đi đâu cả, hãy ở bên cạnh em đi...”

Tuyết Nhi giữ chặt lấy cánh tay của anh, cô còn cạ má mình vào tay anh, một chút cũng không rời.

Trương Minh Quân ngồi xuống mép giường, anh nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường với tư thế ngủ nướng chân tay vô cùng loạn xạ, có vẻ cô ngủ rất ngon đây.

Cứ mỗi khi anh định gỡ tay ra thì y như rằng cô càng lúc càng siết chặt hơn.

Anh thở dài, được rồi, đành chiều theo ý cô nhóc này một lát vậy.

Vừa mới nằm xuống giường một chút thì đột nhiên Tuyết Nhi kêu rên ư ử, tuy âm tiết cất lên rất nhỏ nhưng cũng đủ để khiến anh xao động.

“Ngủ rồi mà vẫn không an phận?” Trương Minh Quân dùng tay bóp nhẹ chóp mũi cô, thấy mặt cô nàng phị ra thực không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh ngưng nhéo mũi thì cô cũng thả lỏng cơ mặt ra, nhưng đột nhiên trên gương mặt tươi trẻ kia lại bắt đầu làm ra biểu cảm vô cùng phức tạp.

Cô mếu máo, tuyến lệ bắt đầu hoạt động, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc lấp lánh.

“Người ơi, tại sao em lại buồn thế này?

Tại sao? Vì em cô đơn, vì không có người ở bên cạnh.

Người rời đi bỏ mặc em lại cô đơn một mình.

Lúc ấy em thật cô đơn và tuyệt vọng biết bao...”



Tuyết Nhi bắt đầu cất giọng hát như vịt đực của mình lên, với chất men say vẫn còn lưu lại trong người thì khỏi nói, âm thanh dần bắt đầu khiến cho người bên cạnh cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Cô đang hát bài “Lưu luyến” của ca sĩ Lương Ngọc đây mà.

Sau khi hát chán chê rồi thậm chí cô còn vung chân múa tay, miệng nhỏ bắt đầu gào khóc lên:

“Tại sao? Tại sao anh bỏ em lại một mình chứ? Em đã rất cô đơn đấy biết không...”

Âm vực lúc đầu rất lớn, nhưng về sau lại trở nên nhỏ dần, gương mặt nhỏ xinh lộ ra đầy vẻ uất ức, cô nức nở khóc ríu rít trong lòng anh, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng nghỉ.

Cả ngày hôm nay Trương Minh Quân đi làm đã đủ cảm thấy cả người mệt mỏi rồi, vậy mà cô nàng này còn biết quậy phá, không để cho anh đi tắm nữa, đúng là mệt mỏi gấp bội.

Nghĩ ngợi một lát, anh thấy bây giờ cả người mình cũng đã thấm mệt, thôi thì cứ thế này mà đi ngủ vậy, sáng mai tắm sau cũng được

Trương Minh Quân vẫn đang trong bộ trang phục mới đi làm về mà nằm xuống, nhìn Tuyết Nhi đang ôm khư khư cánh tay của mình bên cạnh, thật không nỡ bỏ tay cô ra.

Ngẫm lại câu nói vừa rồi của cô, anh không hiểu rốt cuộc cô đang nói đến ai.

Bạn trai cũ ư? Hay là anh đây?

Nghĩ tới vế sau Trương Minh Quân lập tức lắc đầu bác bỏ.

Trường hợp đầu tiên thì có thể đúng, nhưng đến trường hợp thứ hai thì chưa chắc, bởi anh và cô là mối quan hệ đang cần đến nhau. Cho nên khi nghĩ theo chiều hướng này, anh càng cho rằng cô chắc đang nhớ tới bạn trai cũ, vô tình có anh ở cạnh nên cứ nhầm tưởng rằng anh chính là người bạn trai cũ đó của cô.

Trương Minh Quân nghĩ rằng, có lẽ cô vẫn đang còn tình cảm với bạn trai cũ của mình.

Chẳng hiểu sao trong lòng lúc này đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu nữa.

Anh thở dài, thôi quan tâm chuyện cũ của cô ấy làm gì, dù sao mọi chuyện đã là quá khứ rồi.

Trở về thực tại, Trương Minh Quân chỉ kể sơ qua nội dung cho cô biết một chút thôi, còn lại thì anh gần như là giấu kín đi.



Đúng như phán đoán của anh, mặt cô muốn tái mét đi rồi.

Tuyết Nhi gãi đầu, cô trở lên lúng túng mà nói: “Em xin lỗi, đêm qua làm phiền anh quá rồi...”

Trầm mặc vài giây rồi cô ngẩng cao đầu nhìn anh, cho ra một đề xuất ý kiến mà bản thân cô cho rằng khá hay: “Em nghĩ... hay là chúng ta cứ ngủ riêng như lúc đầu đi, ngủ chung thế này em sợ trong lúc say lại làm gì đó quá đáng thì phiền anh lắm...”

“Ngủ riêng?” Trương Minh Quân khoanh tay nhìn cô, anh nhướng mày: “Căn hộ này chúng ta mua rất nhỏ và chỉ có một giường ngủ duy nhất, em định như lúc đầu để cho anh ra nằm ngủ ở sofa hay sao?”

Tuyết Nhi lập tức lắc đầu: “Không không, ý em là em sẽ ra ngủ sofa.”

“Như thế cũng không được.” Và Trương Minh Quân cũng lập tức bác bỏ đi ý kiến của cô.

Lại nhớ đến cái thuở vừa mới cưới nhau về, vì là hôn nhân hợp đồng nên cô và anh ban đầu ngủ riêng với nhau, nhưng sau đó trong một lần mẹ anh đến chơi, vô tình phát hiện cả hai ngủ riêng không chung giường.

Lúc đó mẹ anh tức giận lắm, thế là quyết định ở lại một tuần liền để giám sát đôi vợ chồng mới cưới này, Vì chỉ có một căn phòng ngủ duy nhất nên bà tự nguyện ngủ ở trên sofa.

Kể từ đó cô và anh bắt đầu có thói quen ngủ chung giường với nhau, dẫu sao cả hai cũng thấy không có vấn đề gì, miễn là đừng làm gì đó vượt quá giới hạn là được.

Trương Minh Quân chậc một tiếng: “Anh không cho phép, hai chúng ta cứ ngủ chung như vậy là tốt nhất.”

“Nhưng anh không thấy phiền sao?” Tuyết Nhi ngạc nhiên.

Còn anh vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: “Không.”

Hmmm nói thế nào nhỉ? Tuyết Nhi cho rằng anh đang không có tình cảm gì với mình, huống hồ lại có loạt tư thế ngủ nướng vô cùng khó ở, ấy thế mà anh vẫn chịu ngủ chung với cô sao?

Tự nhiên lời nói này của anh khiến cô có thêm một tia hy vọng vào tình yêu của mình.

Rốt cuộc là Trương Minh Quân đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc anh có tí tình cảm gì với cô hay không đây?

Mặc dù biết anh không đồng ý là vì căn hộ khá nhỏ và chỉ có một phòng một giường ngủ, nhưng có sao đâu chứ? Cô chỉ là muốn bám víu vào thứ tình cảm mà cô không biết anh có dành một chút nào cho mình hay không thôi.

Dẫu sao, kẻ yêu đơn phương bao giờ cũng là kẻ khổ đau nhất.