Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 4




“ Một đêm mưa như trút nước, bầu trời như mang tất cả nỗi u uất và đau buồn mà trút nước mắt xuống nhân gian.

Tiếng mưa trút mạnh xuống mái nhà, tạo ra những âm thanh rất chói tai và khó chịu. Trên một con đường vắng vẻ, giữa trời mưa như thể sẽ cuốn trôi đi mọi thứ, có một người đàn ông dáng người cao to mặc một bộ vest đen.

Tay trái cầm ô, tay phải bế một đứa trẻ bụ bẫm, đang ngủ say sưa, chưa đầy 2 tuần tuổi. Ông ta đi được một đoạn đường liền rẽ vào con hẻm nhỏ, đi đến gần cái thùng rác, mở nắp ra rồi đặt đứa bé vào trong.

Một lúc sau, khi người đàn ông đấy rời đi, đứa bé trong thùng rác khóc òa lên như biết rằng mình đã bị bỏ rơi, tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ hòa cùng tiếng mưa rào rào khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng nhói lòng….”

Kỳ An giật mình mở mắt trong cơn hốt hoảng, mồ hôi cậu ướt cả trán, cậu đã mơ thấy giấc mơ ấy rất nhiều lần từ bé đến giờ, có vẻ như dù lúc đấy cậu chỉ là một em bé nhưng tiềm thức của cậu vẫn luôn ghi nhớ hình ảnh ngày mình bị bỏ rơi.

Vì sau này khi lớn, cậu nghe các cô trong cô nhi viện nói rằng mình được người dân nhặt từ trong thùng rác và đem đến cô nhi viện, lúc đó tình trạng của cậu rất tệ, vì bị bỏ trong thùng rác không có nhiều không khí và nhiều mùi hôi, phổi của cậu đã bị ảnh hưởng không ít, ngón chân út của cậu cũng bị chuột gặm mất một miếng thịt đến giờ vẫn để lại sẹo.

Cậu luôn trăn trở, nếu giấc mơ đó thật sự là hình ảnh ngày cậu bị bỏ rơi, vậy người đàn ông mặc vest đen đó là ai? Là cha của cậu sao? Vậy sao lại bỏ rơi cậu một cách tàn nhẫn như vậy?

Bây giờ cậu cũng không nghĩ nhiều nữa. Cậu đã tỉnh giấc sau một đêm dài đầy đau thương, lúc nhìn đồng hồ cũng đã hơn 6 giờ, vội vàng dậy vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo chuẩn bị đi học.

Lúc này Đăng Khoa đang đứng trước cửa hàng tiện lợi, lưng thì tựa vào tường tay thì lướt tin tức trên điện thoại, anh nhìn thấy Kỳ An từ từ đi tới liền cất điện thoại vào túi quần nhìn cậu chầm chậm bước đến gần mình.

- Cậu định đi lấy chồng thật hay sao mà đến trễ vậy???

- Hôm qua thức khuya nên dậy không nổi

- Ra là vậy, chúng ta vào mua chút gì đó ăn đi

- Ừm

Hai người vào cửa hàng tiện lợi mua chút bánh mì và cafe, vừa đi vừa ăn sáng.

Vì trường của họ không bắt buộc sinh viên phải mặc đồng phục, nhưng cũng không cho phép sinh viên ăn mặc quá hở hang hay luộm thuộm, nên Kỳ An vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vuốt tóc thật gọn gàng.

Hôm nay cậu đeo thêm một chiếc kính gọng bạc, trông giống như học bá trong phim ngôn tình vậy, còn Đăng Khoa lại mặc quần jean áo thun mặc thêm chiếc áo khoác rộng bên ngoài nhìn anh rất năng động và khỏe khoắn.

Hai người đi với nhau cả một đoạn đường, chỉ nói với nhau được vài câu nhưng chả ai thấy ngượng ngùng gì cả, có lẽ họ đã quen với kiểu giao tiếp như vậy của đối phương rồi.

Đăng Khoa vừa đi vào sân trường được một đoạn, thì có một nhóm bạn cùng lớp đến chào anh rồi cùng anh vào lớp.

Kỳ An thì đã rẽ vào lớp của mình từ lúc vừa bước vào trường rồi, vì phòng học của hai người không thuận đường với nhau.

Đăng Khoa luôn miệng than vãn với cậu rằng, anh không có ai chơi cùng, thật ra chỉ là dùng để dụ dỗ con nhà lành thôi.

Anh là người rất được lòng người khác, lúc nào cũng hòa nhã dễ gần, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện.

Nhưng hầu như bất cứ ai tiếp xúc qua với anh, đều ngầm hiểu rằng anh rất dễ gần nhưng lại rất khó làm thân. Dù vậy thì trong lớp Đăng Khoa vẫn được mọi người yêu quý.

Kỳ An thì lại thảm hơn một chút, cậu vừa bước vào lớp thì một giọng chua chát vang lên:

- Ây dô đứa trẻ mồ côi của chúng ta đến rồi này

Cậu không cần nhìn thì cũng biết là Linh Chi, một cô thiếu nữ xinh đẹp nhỏ nhắn, nhưng miệng của cô ta thì không nhỏ chút nào. Một cô gái khác trong nhóm nghe Linh Chi nói vậy cũng nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, hai mắt chớp chớp tỏ vẻ rất lương thiện rồi nói:

- Sao mặt cậu lại phờ phạc thế kia hay là do tối hôm qua đi làm về trễ quá à, tội nghiệp thật, không có cha mẹ đỡ đần thật đáng thương làm sao

Cô ta là Minh Khuê, một người con gái không còn gì để nói, người đã không được đẹp, nết thì vô cùng vặn vẹo.

Mỗi lần nghe giọng điệu của cô ta nói chuyện với mình gai óc của cậu cứ thi nhau nổi. Tuấn Minh nghe cô ta nói vậy thì nhanh chóng trả lời thay cho cậu:

- Thứ sao chổi thì không ai cần thôi, đáng đời thì có

Đàn ông con trai cũng đẹp đẽ, sáng sủa, mà miệng mồm thì không còn gì để chê. Hữu Khánh cũng hùa theo đám bạn phán cho cậu một câu:

- Nhìn mặt cậu ta suốt ngày lạnh tanh như thế không bị bỏ rơi cũng uổng

Haizzz, nói năng thì xúc phạm người khác, lối suy nghĩ thì vặn vẹo. Cũng không biết bọn họ có cảm thấy hổ thẹn với quyển Luật Hiến Pháp trên tay mình không nữa. Bọn họ chính là nhóm đồng ca chuyên ca ngợi về cuộc đời của cậu trong lớp.

Từ nhỏ cậu đã luôn lầm lỳ, nên càng lớn lại càng trầm mặc hơn, vì thế trong lớp cậu cũng chắng chơi với ai.

Mục tiêu của cậu đến đây là để học và tiếp thu kiến thức mà mình cần, chứ không rảnh rỗi đễ kết giao với người khác.

Vẫn như thường lệ, cậu chả rảnh hơi đâu mà quan tâm những lời nói sáo rỗng đó, cậu đi thẳng đến dãy bàn đầu tiên ngồi xuống lấy điện thoại ra và nghe nhạc.

Cứ thế cậu ngồi học trong lớp đến hơn 11 giờ thì ra về, hôm nay thật sự mà nói cậu khá mệt mỏi có lẽ vì tối qua ngủ rất trễ, lại không được ngủ ngon.

Bây giờ cậu chỉ muốn về phòng của mình và nằm yên một chỗ thôi, hôm nay ca làm của cậu bắt đầu lúc 1 giờ chiều nên cậu sẽ được nghỉ ngơi một vài tiếng.

Nghĩ vậy thì cậu liền tăng tốc từng bước chân của mình thật nhanh, để có thể về phòng nghỉ ngơi sớm. Ra khỏi cổng trường một lát, cậu nghe có tiếng người í ới phía sau mình, quay lại thì thấy Đăng Khoa đang chạy rất nhanh vừa chạy vừa kêu tên cậu oai oái

- Đã hứa đi học cùng nhau rồi sao lại bỏ tôi về trước vậy chứ

- Tôi có hứa như vậy sao?? Với lại tôi làm sao biết cậu sẽ về lúc nào mà đợi cậu chứ

- Đúng là không cãi lại cậu được mà

- .......

- Dù sao cũng trưa rồi chúng ta đi ăn gì đó không

- Chắc là không được rồi, giờ tôi chỉ muốn về phòng trọ nghỉ ngơi thôi

- Cậu không được khỏe sao, có cần đi bác sĩ không

- Không cần đâu, chỉ bị thiếu ngủ thôi về ngủ bù là được

- Vậy được rồi

Sau đó thì ai về nhà nấy, đến chiều thì Kỳ An cũng bắt đầu vào làm việc, Đăng Khoa cũng cùng mấy người bạn trong lớp của mình đi chơi bóng rỗ như thường lệ.

Đến tối về thì nhắn tin hẹn nhau ngày mai cùng đi học tiếp rồi chúc nhau ngủ ngon. Lại một ngày không vui cũng không buồn nữa trôi qua trong cuộc đời của họ.