Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 3




Trong một căn phòng trọ nhỏ, độ khoảng 2m², một góc nhỏ trong căn phòng đang sáng lên ánh đèn vàng từ chiếc đèn học nhỏ.

Có một chàng trai tuấn tú đang ngồi chăm chú đọc sách và ghi chú gì đó vào sổ, đó là Kỳ An cậu đang ngồi xem lại bài học và tài liệu để chuẩn bị cho ngày mai đi học.

Mấy tháng nghỉ hè, cậu chỉ chăm chăm làm việc kiếm thêm tiền sinh hoạt cho bản thân và cũng có thể mua thêm chút quà cho các bé ở cô nhi viện, cũng chẳng thèm động chạm gì đến sách vở.

Căn phòng trọ của cậu nhỏ nhắn, nằm trong một con hẻm chỉ đủ cho hai người đi qua nhau, cũng khá vắng người, dù sao thì nơi này giá cả không mắc, nói thẳng ra thì rẻ hơn mặt bằng chung một chút, lại gần với trường của cậu, chỉ cách 5km

Phòng tuy nhỏ, nhưng rất gọn gàng và sạch sẽ. Khoảng thời gian này, cậu và Đăng Khoa cũng thường xuyên liên lạc với nhau hơn và cũng hiểu về nhau được nhiều hơn.

Dù cậu khá ít nói, còn Đăng Khoa lại rất hoạt ngôn, rất được lòng người khác. Nhưng cậu lại thấy cả hai khá hợp nhau, nghĩ đi nghĩ lại chắc cũng là do bù trừ cho nhau.

Hoàn thành xong việc ôn lại kiến thức, thì đồng hồ cũng đã báo 12 giờ đêm. Cậu vừa gập sách lại và tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ, thì điện thoại thông báo có tin nhắn mới, cậu mở lên xem thì là tin nhắn của Đăng Khoa

- Này nhóc ngày mai cậu đi học đúng không

- Không, mai tôi đi coi mắt chuẩn bị về nhà chồng

- Trời ạ, lúc nào cũng xốc xỉa như thế

- Thì cậu lúc nào hỏi những câu đã biết câu trả lời đấy thôi

- Đúng là không cãi lại với cậu được

- Giờ này còn nhắn tin cho tôi làm gì?

- Muốn rủ cậu ngày mai cùng đi ăn sáng rồi đến trường luôn

- Tôi không có thói quen ăn sáng

- Vậy bây giờ có

- Cũng được

- Vậy sáng mai chúng ta đi ăn bánh mì nhé

- Được

- Vậy tôi đợi cậu ở cửa hàng tiện lợi

- Ok

- Ok, ngủ ngon

- Ngủ ngon

Kỳ An tắt đèn và lên giường đắp chăn nhắm mắt, nhưng rất khó để cậu có thể vào giấc ngủ dễ dàng, cậu rất hay bị mất ngủ, có những ngày còn chẳng chợp mắt được.

Hôm nay cũng thế, cậu nằm ngay ngắn trên giường và nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được.

Cậu luôn tự nhủ với bản thân rằng mình đã rất giỏi, rất cố gắng, cũng rất kiên cường để có thể đi đến ngày hôm nay, chỉ còn vài năm nữa thôi cậu sẽ chạm tay được đến ước mơ của mình, nhưng... dù mạnh mẽ như một chiến binh, thì cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cậu cũng vậy.

Có nhiều đêm cậu bật khóc nức nở trong căn phòng nhỏ, vì rất nhiều chuyện đã xảy ra, dù là quá khứ hay hiện tại, những điều không tốt đẹp đều khiến cậu tổn thương đến đau thấu tâm can.

Từ nhỏ cậu đã rất trầm tính, lại cứ lầm lầm lỳ lỳ một góc, cũng không ai thèm chơi với cậu. Đôi khi còn có vài đứa trẻ nghịch ngợm, hùa nhau ăn hiếp cậu. Còn nhiều lần đánh cậu bị thương khắp người.

Tính cậu lúc ấy nhút nhát, cũng không dám mách các cô ở viện, ai hỏi gì cậu cũng chỉ im lặng. Đến bây giờ cậu cũng thế, có chuyện gì ấm ức hay bị người khác ức hiếp, cậu cũng im lặng giấu trong lòng không để ai biết. Kể cả người bạn thân thiết nhất của cậu cũng chưa từng nghe qua những ấm ức mà cậu phải chịu.

Cậu chỉ muốn người yêu thương cậu nhìn thấy cậu sống tốt thế nào, chứ không hề muốn họ buồn lòng vì cậu dù chỉ một chút.

Nên từ bé đến tận bây giờ, mọi nỗi buồn của cậu, chỉ có con gấu bông màu nâu nhạt mà cậu luôn mang theo bên người từ bé là biết được.

Vì những lúc uất ức đến nỗi không thể chịu đựng được nữa, cậu sẽ ôm gấu bông và kể cho nó nghe mọi chuyện.

Hôm nay cũng vậy, cậu lại ôm con gấu bông đã cũ của mình rồi kể cho nó nghe mọi chuyện.

" Mày biết không hôm nay tao lại vô tình đụng phải đám bạn cùng lớp với tao ở cửa hàng tiện lợi, thật xui xẻo.

Lúc còn đi học thì bọn họ luôn miệt thị gia cảnh của tao, nói tao là đồ cô nhi, không cha không mẹ, một đứa trẻ không ai cần đến, nghe thôi cũng đủ thấy nhức tai rồi, đúng không.

Cứ tưởng được thoải mái vài tháng, ai ngờ cuối cùng cũng gặp, đã vậy không những miệt thị, chửi mắng, còn làm khó tao nữa.

Làm cho tao suýt chút nữa cũng mất luôn công việc này, mày nói xem tao đã làm gì bọn họ cơ chứ sao lúc nào họ cũng nhắm vào tao vậy.

Nếu bọn họ khinh thường tao đến vậy sao còn để ý đến tao làm gì chứ, đúng không...hức hức... tao cũng đâu muốn mình bị bỏ rơi như vậy chứ, tao cũng đã rất cố gắng rồi mà, tao đâu có làm gì sai đâu... hức hứcc..."

Cậu vừa nói vừa nấc nghẹn từng nhịp, những dòng nước mắt liên tục tuông dài trên gương mặt trắng trẻo thanh tao của cậu, rơi lã chả lên con gấu bông ở dưới tay.

Cậu đã khóc như vậy rất lâu và rồi cơn mệt mỏi đã kéo cậu vào giấc ngủ tự khi nào.