Họa Tình

Chương 12




Tác giả: Chu Tử Nhuệ

"Chu Duy, anh chọn đi, tôi hay là cô ta?"

Ánh mắt sắc bén của Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm lên đôi cẩu nam nữ ở trước mặt mình, đau đớn rặn ra từng lời. Lồng иgự¢ của người con gái hơi phập phồng, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại.

Hôm nay, cô nhất định phải ép người đàn ông này đưa ra lựa chọn.

Liệu Chu Duy sẽ chọn ai?

Hứa Giai Kỳ cô hay là người phụ nữ tên Tưởng Châu Châu kia đây?

Chu Duy nheo mắt lại nhìn Hứa Giai Kỳ, từng lời nói mang theo vài phần bực tức.

"Giai Kỳ, em bớt trẻ con đi giùm anh cái. Nể tình Châu Châu đang mang thai đứa con của anh, để cô ấy ở lại đây không được sao? Hứa Giai Kỳ, anh cảnh cáo em, đừng có được nước làm tới, nếu không thì đừng trách anh không nể tình em. Ngoan ngoãn làm một người vợ đi, anh đưa ai về nhà đó là quyền của anh, em không muốn cũng phải chấp nhận!"

Người đàn ông này là đang cảnh cáo Hứa Giai Kỳ hay sao?

Chu Duy dạo gần đây đúng là cảm thấy hơi khó chịu khi Hứa Giai Kỳ cứ thường xuyên làm loạn lên như thế. Người vợ này của anh trước kia không phải ngoan ngoãn nghe lời lắm hay sao, không ngờ rằng sau từng ấy năm hôn mê, sau khi tỉnh lại Hứa Giai Kỳ đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Cô thường xuyên làm loạn lên, rồi xen vào chuyện của anh, thật khiến cho Chu Duy thấy khó chịu và bực bội về người phụ nữ này. So với một Hứa Giai Kỳ hay cáu gắt như thế, Chu Duy vẫn thích Tưởng Châu Châu hơn. Trong mắt của anh, Tưởng Châu Châu là một người phụ nữ ngoan ngoãn luôn biết an phận.

Hứa Giai Kỳ hơi mím môi, hai mắt của cô hơi đỏ lên nhìn chằm chằm chồng của mình cùng với người phụ nữ tên Tưởng Châu Châu kia.

"Chu Duy, tôi hôm nay sẽ không nhẫn nhịn hai người nữa đâu. Hôm nay anh nhất định phải đưa ra lựa chọn, anh chọn tôi hay là cô ta? Có tôi thì sẽ không có Tưởng Châu Châu, còn nếu Tưởng Châu Châu sống ở căn nhà này thì nơi này sẽ không có tôi!"

Ánh mắt của người con gái vô cùng kiên định.

Xem ra lần này Hứa Giai Kỳ nhất định ép Chu Duy đưa ra quyết định của mình rồi. Cô sẽ không để yên cho bọn họ điều khiển nữa, một đứa con của cô đã bị hại ૮ɦếƭ ở trong tay hai người này rồi, Hứa Giai Kỳ tuyệt đối không để cho những chuyện như thế xảy ra sau này nữa.

Chu Duy nhất thời cứng họng, không nói được điều gì cả!

Tưởng Châu Châu đang núp ở phía sau người đàn ông này ló đầu ra, cô ta nước mắt nước mũi đau khổ nhìn Chu Duy, khẽ túm lấy tay áo của anh.

"Anh Duy, em nghĩ em nên dọn về nhà mình thì hơn. Vợ anh không thích em ở đây, em không muốn nhìn hai người cãi nhau vì em, cũng không muốn nhìn thấy anh khó xử. Cùng lắm là em tự sinh và nuôi con một mình, em không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu. Nếu vợ anh không thích thì thôi đi, em cũng không muốn ở đây nữa!"

Trên khuôn mặt của Tưởng Châu Châu bao phủ là một sự ấm ức, cô ta nước mắt nước mũi thút thít vừa khóc vừa nói. Không những thế, để tăng sự thương hại ở trong lòng của Chu Duy dành cho mình, cô ta còn xách túi hành lý của mình, muốn chủ động rời đi.

Nhìn Tưởng Châu Châu chịu ấm ức như thế, Chu Duy không đành lòng, vội vàng kéo tay của cô lại.

"Em không cần phải đi đâu hết, đây là nhà của anh, anh muốn em ở đây. Từ giờ em có thể coi nơi này chính là nhà của mình, không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì cả. Châu Châu, em đang mang thai con của anh, anh không yên tâm khi để mẹ con em một mình ở đó."

Trong lòng của Tưởng Châu Châu lúc này vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt người phụ nữ này vẫn làm ra vẻ sợ hãi đánh mắt nhìn về phía của Hứa Giai Kỳ.

"Nhưng mà......!"

"Em không cần phải quan tâm đến cô ấy, cô ấy nghĩ gì cứ mặc kệ đi! Từ giờ em cứ sống ở đây, anh nhất định sẽ lo cho mẹ con em chu toàn!"

Không để cho Tưởng Châu Châu nói tiếp, Chu Duy đã lên tiếng ngắt lời.

Hứa Giai Kỳ đứng ở một bên chứng kiến hai người bọn họ tình cảm mặn nồng như thế, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể không thừa nhận ở trong lòng của cô hiện giờ đang đau như cắt. Từng hơi thở của cô ngày một trở nên nặng nề, không những thế, toàn thân của người con gái ấy còn run lên bần bật.

Cố gắng lắm Hứa Giai Kỳ mới rặn ra được từng chữ một.

"Chu Duy, vậy là anh đã lựa chọn cô ta chứ không phải là tôi?"

"Tùy em muốn nghĩ sao thì tùy!"

Chu Duy lạnh nhạt quăng cho cô một câu, ánh mắt vẫn chăm chăm về phía của Tưởng Châu Châu.

Tưởng Châu Châu bất giác nở một nụ cười man rợ, Hứa Giai Kỳ, vậy là người chiến thắng chính là tao rồi!

Hứa Giai Kỳ không ngừng gật đầu, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống ở trên gương mặt của người con gái ấy. Từng lời đau đớn không ngừng vang lên.

"Được, nếu anh đã chọn cô ta, vậy thì tôi cũng không ở đây làm phiền hai người nữa! Tôi sẽ tự mình rời khỏi đây, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Còn đơn ly hôn, tôi sẽ gửi đến cho anh sau!"

Hứa Giai Kỳ cắn chặt nước mắt rặn ra những lời đau đớn ấy, rồi từng bước chân nặng nề của cô rời khỏi căn nhà này!

Tạm biệt và không hẹn gặp lại!