Tác giả: Chu Tử Nhuệ
"Anh đưa cô ta về đây làm gì?"
"Giai Kỳ, anh muốn nói với em một chuyện, là từ giờ Châu Châu sẽ sống ở đây, cùng với hai vợ chồng của chúng mình."
Khuôn mặt của Hứa Giai Kỳ hơi nhăn lại, biểu tình phản đối ở trên khuôn mặt của người con gái ấy quá mức rõ ràng. Toàn thân của cô trở nên căng cứng, hai mắt đen sâu bỗng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Chu Duy nắm tay của Tưởng Châu Châu, muốn dẫn người phụ nữ này vào nhà, tuy nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cho bước chân của Chu Duy hơi khựng lại.
"Hai người đứng lại đó! Anh chưa hỏi tôi là có đồng ý hay không mà đã cho cô ta vào nhà rồi hay sao? Chu Duy, anh quên mất tôi còn đang đứng ở đây à?"
Hứa Giai Kỳ khoanh tay, từng bước chân của người con gái ngày một trở nên nặng nề, cô từ từ tiến về phía của đôi cẩu nam nữ ở trước mặt mình đây. Ánh mắt của người con gái ấy lạnh lẽo vô cùng nhưng ẩn sâu ở trong đó lại là một nỗi bi thương tột độ.
Nhìn hai cánh tay đan xen vào nhau giống hệt như một cặp đôi đang mặn nồng kia, đó là Chu Duy, chồng của cô, cùng với Tưởng Châu Châu, người mà Hứa Giai Kỳ hận nhất lúc bấy giờ, trong lòng của cô bỗng cảm thấy chua xót. Chu Duy hôm nay là muốn công khai lựa chọn người phụ nữ này hay sao?
Không những thế, anh ta còn có thể đưa Tưởng Châu Châu về căn nhà này, người đàn ông này lại dám đưa tình cũ của mình về nhà trong khi Hứa Giai Kỳ vẫn còn ở đây, cô vẫn còn là vợ của người đàn ông này. Chu Duy, người đàn ông này còn có thể tàn nhẫn đến mức độ nào nữa?
Hại ૮ɦếƭ một đứa con của cô rồi, nay lại đưa người phụ nữ này về đây, người chồng này của cô rốt cuộc có xem Hứa Giai Kỳ cô là gì không? Anh có còn xem cô là vợ không? Hay cô chỉ là một bức bình phong để che mắt bàn dân thiên hạ, để cho đôi "gian phu dâm phụ" này gian díu với nhau ở đằng sau cô?
Chu Duy chau mày nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Hứa Giai Kỳ, ban đầu anh đúng là có hơi chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó người đàn ông này đã trở lại bình thường.
"Giai Kỳ, em nói cái gì thế? Em như vậy chẳng lẽ là không đồng ý để cho Châu Châu ở đây sao? Sao em lại có thể quá đáng đến mức như vậy, cho cô ấy ở đây một thời gian đến lúc cô ấy sinh con thì có làm sao?"
Người đàn ông này lại vì Tưởng Châu Châu mà trách mắng cô.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của Hứa Giai Kỳ đau như bị ai đó hung hăng đâm một nhát vậy.
Quá đáng ư?
Cô quá đáng ở chỗ nào?
Chu Duy là chồng của cô, hơn nữa đây còn là nhà của hai người nữa, Tưởng Châu Châu lại chính là kẻ thứ ba hủy hoại hạnh phúc gia đình cô như vậy, Hứa Giai Kỳ chưa Gi*t người phụ nữ này đã là may lắm rồi, vậy mà Chu Duy lại mắng cô quá đáng ư? Cô là vợ của Chu Duy, cô làm vậy có gì là sai chứ?
Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm Chu Duy, những thanh âm phát ra đi cùng với nỗi bi thương tột độ, bao nhiêu uất hận của người con gái cũng vì thế mà trút hết ra bên ngoài.
"Chu Duy, cho hỏi anh có quyền gì mà mắng tôi như thế? Tôi không cho cô ta ở đây thì có gì là sai? Anh ép tôi ở chung với kẻ hại ૮ɦếƭ con của mình như vậy, anh không thấy quá đáng hau sao? Anh nói cô ta đang mang thai con của anh, vậy thì anh hãy thuê một căn nhà để cô ta ở đó đi, đưa cô ta đến đây làm gì? Anh và cô ta định khoe âи áι ngọt ngào ở trước mặt người vợ hờ như tôi đấy à? Chu Duy, tôi hỏi anh, anh như vậy có xứng làm một người chồng hay không?
Không!
Chu Duy, anh không hề xứng! Anh không hề xứng là một người chồng, cũng chẳng hề xứng làm một người cha. Anh coi tôi như là một kho иộι тạиg di động, đem hết thứ này đến thứ kia của tôi cho Tưởng Châu Châu, rồi còn Gi*t ૮ɦếƭ con của tôi nữa. Nay anh lại đưa người phụ nữ này về đây, Chu Duy, chẳng lẽ lương tâm của anh bị chó tha rồi à?"
Những lời đau đớn trong lòng của Hứa Giai Kỳ không ngừng vang lên. Cô nhẫn nhịn trong suốt thời gian vừa qua, nhưng không có nghĩa điều đó cô sẽ để cho những người từng làm tổn thương cô tiếp tục có cơ hội để làm tổn thương cô nữa.
"Em!!!"
Chu Duy không nói được gì, anh nhìn chằm chằm người vợ của mình, nghiến răng nghiến lợi đầy giận dữ.
"Giai Kỳ, vậy là em nhất quyết không muốn để cho Châu Châu ở đây? Em đừng có độc địa như vậy, trong bụng của cô ấy còn đang có một sinh linh bé nhỏ đấy."
"Tôi chính là không cho người phụ nữ này ở đây đấy. Cô ta là đang mang thai con của anh chứ không phải là con của tôi, cho nên tôi không có nghĩa vụ phải quan tâm đến đứa trẻ ở trong bụng của Tưởng Châu Châu."
Hứa Giai Kỳ khẳng định nhìn chồng mình, cô nhất định không thể sống chung với người phụ nữ tên Tưởng Châu Châu kia được.
Chu Duy bị những lời này của Hứa Giai Kỳ chọc cho giận muốn điên lên.
"Em!!! Sao em lại có thể độc ác đến như vậy? Anh mặc kệ, anh không cần em đồng hay không, dù sao đây cũng là nhà của anh, anh muốn cho Châu Châu ở đây. Anh nói với em chính là nể mặt em lắm rồi chứ không phải là anh đang hỏi ý kiến của em!"
"Chu Duy, tôi cho anh biết, nếu hôm nay anh dám để người phụ nữ này dọn vào đây, tình nghĩa vợ chồng của chúng ta coi như cạn sạch."
Hứa Giai Kỳ mở to mắt nhìn hai người đang dính chặt vào nhau kia, cô mím môi thở hổn hển, cố gắng kiềm chế bản thân mình.
"Chu Duy, anh chọn đi, tôi hay là cô ta?"