Hòa Thân nhận được thánh chỉ của Càn Long không lập tức hành động ngay.
Nhằm tránh bên triều đình nghi ngờ mình thông đồng với người của Bạch liên giáo, nên chiều hôm đó Hòa Thân mời Doãn Kế Thiện và Huệ Hùng đến Thiêm Viên, vì hai người này một là thân tín trong mấy tỉnh ở Giang Nam của triều đình, một là ái tướng bao nhiêu năm của Càn Long, một khi cho gọi cả hai người đến, sau này khi xảy ra chuyện gì bất ngờ, sẽ có người mật báo cho Càn Long, cũng là làm chứng cho hắn.
Nhận được thông báo của Hòa Thân hai người kia vội vàng đến Thiêm Viên, Huệ Hùng vẫn điệu bộ hung hãn cũ xuống ngựa liền đi vào phòng khách lớn, vừa vào phòng liền hét lớn với Hòa Thân: “Ta nói Hòa đại nhân, chúng ta mau lẹ chút được không, trước đây ngài nói phải đội động thái của triều đình, nay hoành thượng đã ra thánh chỉ, phải làm gì, ngài hãy cho một lời đi”
Doãn Kế Thiện mặc dù rất lo lắng, nhưng hắn không đồng tình với tâm trạng lo lắng của Huệ Hùng, sau khi vào phòng khách, bèn ngồi lên ghế không nói gì, tay bê trà, vừa thưởng thức trà Thiết quan âm thượng đẳng của Hòa Thân vừa cười tủm tỉm nhìn Hòa Thân.
Hòa Thân nói: “ Ta nói hai vị đại nhân, chuyện này vô cùng quan trọng, cụ thể phải làm thế nào chúng ta hãy thương lượng chút. Ta nghĩ Bạch liên giáo muốn qua chuyện này ra điều kiện với triều đình, mấy hôm nữa bọn chúng sẽ chủ động liên lạc với chúng ta, nhằm có thể kịp thời xử lý khi gặp tình huống cấp bách, tôi xem ba chúng ta tạm thời nên chịu uất ức, sau này chúng ta hãy ở trong Thiêm Viên, khi sự tình có tiến triển, chúng ta sẽ ngay lập tức có hành động”
Doãn Kế Thiện nghe Hòa Thân nói thế, bèn đặt nhẹ chén trà lên bàn, cười nói: “ Ta thấy nên làm theo những gì Hòa đại nhân nói, Huệ quân môn, nay chúng ta quay về thu xếp, mang những thứ biện sai hàng ngày cần dùng đến, tránh khi có sự lại tay chân loạn lên, tối nay chúng ta đến chỗ Hòa đại nhân, khi có tin của Bạch liên giáo, chúng ta ngay lập tức bàn bạc trao đổi”
Huệ Hùng nhìn hai người bọn họ đều nói thế, đành phải đồng ý, một ngụm trà cũng chưa uống kịp quay lưng đi chuẩn bị.
Tối hôm đó tiểu nha môn lâm thời chuyên biệt xử lý vụ án khâm sai đại nhân bị bắt cóc đã được thành lập trong Thiêm Viên.
Hòa Thân, Doãn Kế Thiện, Huệ Hùng đều là thành viên trong cái tiểu nha môn địa này, Hòa Thân là chủ, hai người kia là trợ thủ, ba người đều giao sự vụ hàng ngày trong nha môn cho trợ thủ bên dưới, bọn họ một lòng một dạ đợi ở đây để chuyên tâm xử lý chuyện này.
Cứ thế, bọn họ liên tục đợi thêm hai ngày, ai mà biết lại không có tí tin tức nào. Người của Bạch liên giáo căn bản không chủ động cử người đi liên hệ với bọn Hòa Thân. Hòa Thân đương nhiên là có thể bình tĩnh, đây là chuyện trong dự đoán, vì ban đầu hắn đã nói rất rõ ràng với Bạch Thụy sứ giả Bạch liên giáo, bọn họ càng kéo dài thời gian càng tốt, nhưng Huệ Hùng và Doãn Kế Thiện sao giống Hòa Thân được, khi thấy hai ngày trôi quá mà không có manh mối gì, ngộ nhỡ tính mạng của khâm sai xảy ra bất trắc. Thế thì đại sự nguy rồi. Mặc dù thánh chỉ nói Hòa Thân được toàn quyền xử lý chuyện này nhưng Doãn Kế Thiện hiểu, chuyện này làm không tốt, thì ông ta và Huệ Hùng đều đừng mong có kết cục tươi đẹp.
Hòa Thân cùng hai người kia uống trà cả ngày, đến tối mới quay trở về phòng mình, Đang lúc nghĩ cách nên hành động thế nào, thì thấy Lưu Toàn chạy đến. Lưu Toàn trước hết để ý xem xung quanh có ai không sau đó mới ghé tai hắn nói nhỏ: “Lão gia, người của Bạch liên giáo đang đợi ngài trong mật thất, lão gia mau đi gặp họ đi”
“Sao, người của Bạch liên giáo đến ư? Bọn họ đến lúc nào?” Hòa Thâh vừa đi đến hướng mật thất vừa hỏi.
“Đến sáng nay ạ, nhưng tại hạ lo Doãn đại nhân và Huệ quân môn nghi ngờ cho nên không dám đi báo với lão gia. Lần này đến vấn là sứ giả Bạch Liên Bạch Thụy, tuy nhiên xem ra hắn ta hỏa khí rất ghê, lão gia đi gặp hắn, còn tại hạ sẽ đi sắp xếp chút” Lưu Toàn cẩn trọng nói.
“Hỏa khí lớn” Hòa Thân đột nhiên bị câu nói này của Lưu toàn làm cho lo lắng, theo kế hoạch từ trước, nếu lần này bọn họ thành công liên thủ bắt cóc khâm sai đại thần Lưu Dung, thì Bạch Thụy sẽ trực tiếp cử người đi gặp nha môn tổng đốc Doãn Kế Thiện ra điều kiện,
Hay là sự tình có biến? Nghĩ đến đây Hòa Thân đúng là có chút căng thẳng, nên bước nhanh hơn, vội vã đến mật thất.
Bọn họ vừa vào cửa thì thấy Bạch Thụy đang ngồi trên ghế sắc mặt tức giận đang dùng ánh mắt vô cùng mất lòng tin nhìn hắn.
“Hòa đại nhân, xem ra lần này chúng tôi đúng là sập bẫy triều đình rồi” Bạch Thụy còn chưa đợi Hòa Thân ngồi xuống đã dùng ngữ khí không lấy gì hòa hảo nói.
“Sao lại nói thế?” Hòa Thân nghe thế có chút bực mình: Vừa gặp đã nói năng khó hiểu? nên hắn dùng ngữ khí nghi vấn hỏi lại.
“Hòa đại nhân” Bạch Thụy đột nhiên đứng dậy dùng tay chỉ thẳng vào Hòa Thân hỏi “ Các ngài làm chuyện đó không lẽ còn cần tôi phải nói toạc ra hay sao?”
Hòa Thân thấy Bạch Thụy vô lễ với mình như thế, lại bị hắn châm chích vô duyên vô cớ, rất tức giận định dạy cho tên sứ giả này mấy câu nhưng không ngờ tên Bạch Thụy kia xoay người, cười nhạt một tiếng nói: “ Nếu bắt một tên quan không giải quyết được vấn đề, thì tôi bắt luôn đại thần ngự tiền ngài, xem ngài còn dám giở trò với chúng tôi không” Nói xong giơ tay trái ra, với mạng sườn của Hòa Thân.
Nói đến quyền cước, Hòa Thân kém xa, lúc đó Bạch Thụy đột nhiên xuất chiêu vốn dĩ ngoài dự đoán của hắn, khi thấy sắc mặt Bạch Thụy biến đổi, ánh mắt hung tợn, hắn biết không hay rồi, thầm nghĩ: lần này ta đúng là lửa vây quanh mình rồi, mặc dù hắn biết công phu của mình căn bản không phải là đối thủ của Bạch Thụy nhưng không thể không xoay người tránh né.
Đúng lúc đó đột nhiên nghe tiếng quát ở cửa: “Dừng tay” tiếp đó thấy một ánh sáng tráng lao đến từ cửa, lao thẳng đến trước mặt Bạch Thụy.
Vốn dĩ Bạch Thụy nghĩ dựa vào thân thủ của mình có thể tóm được Hòa Thân, chuyện đó chẳng tốn bao sức nhưng không ngờ đúng lúc quan trọng lại có kẻ đột nhiên giở ám khí với hắn, cho nên đành thả Hòa Thân ra, tránh người né ánh sáng trắng.
Lúc này Hòa Thân đã kịp định thần nhìn lại hóa ra là Nhất Thanh., Sau lưng Nhất Thanh là Nhiễm Kiện và Đỗ Tử Kiệt bên ngoài còn có mấy thành viên đoàn cảnh vệ tay cầm súng kíp.
“Không được động đậy” Đỗ Tử Kiệt quát.
“Nếu không thành khẩn, bắn chết ngay cho ta” Lưu Toàn chạy vào, nhìn thấy tình thế trước mắt biết ngay tên Bạch Thụy đã ra tay với Hòa Thân rồi, nên quay lại quát với mấy tên đứng đằng sau.
“Hòa đại ca, huynh không sao chứ?” Nhất Thanh bước vội đến lo lắng hỏi.
Hòa Thân xua tay với Lưu Toàn: “Khoan đã” rồi quay lại nói với Bạch Thụy: “ rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Bạch Thụy cười ha ha nói: “Xem ra các ngươi đã sớm chuẩn bị, được thôi, các ngươi hãy ra tay đi”
Hòa Thân thấy tên *** đúng là hoang đường, mấy hôm trước đã bàn xong nay lại nói biến là biến? Nhìn bộ dạng nộ khí xung thiên của Bạch Thụy, liền biết mấy hôm nay nhất định xảy ra biến cố gì đó, nên không tính toán chuyện ban nãy mà hỏi lớn: “ Bạch Thụy, đừng làm loạn nữa, nếu muốn tóm gọn các ngươi, ta còn phải tốn công thế sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện g?”
Bạch Thụy cũng thấy ban nãy mình quả thật quá kích động thấy Hòa Thân hỏi thế bèn đáp: “ Hòa đại nhân thật sự không biết?”
Lưu Toàn xông đến trước mặt Bạch Thụy quát: “ Ngươi có gì mau nói đi, lão gia nhà ta trăm công ngàn việc sao có thời gian ở đây so cơ miệng với ngươi”
“Hòa đại nhân chúng tôi theo sự giao phó của ngài, đêm qua đã tóm được khâm sai đại thần Lưu Dung nay đã bị chúng tôi giam trong núi Tấn Nhĩ ở phía Nam thành Dương Châu, nhưng chúng tôi không ngờ đêm qua triều đình lại cử người lên núi cứu Lưu Dung? Hòa đại nhân, chúng ta ban đầu không sắp xếp trò này” Bạch Thụy trừng mắt nhìn Hòa Thân hỏi.
“Có người lên núi cứu Lưu Dung ư? Ai cử đi, bọn chúng cứu được không?” Hòa Thân hỏi.
“Ai có thể đến cứu khâm sai, không phải người do triều đình cử đến sao? May mà huynh đệ chúng tôi phát hiện kịp thời, lúc đó chúng tôi đang có mặt tại hiện trường, không cho bọn chúng đắc thủ, nếu không e rằng chúng tôi sớm bị triều đình một mẻ tóm gọn rồi” Bạch Thụy đáp.
“Có bắt được hết chúng không?” Hòa Thân hỏi.
“Tổng cộng có 21 tên đã chết tại trận 20 tên còn lại một tên còn chút sức tàn, tôi đã dẫn đến đây cho Hòa đại nhân, nay tôi vứt hắn trên một con thuyền mạn Nam bến tàu Phố Khẩu, Hòa đại nhân lôi hắn đến hỏi là biết” Bạch Thụy đáp
Hòa Thân quay lại ra lệnh với Đỗ Tử Kiệt: “ Ngươi ngay lập tức cho người đi dẫn tên đó về đây” rồi quay lưng lại nói với Bạch Thụy: “Bạch Thụy, ta cho ngươi hay: Bắt cóc khâm sai đại thần là thương lượng giữa hai bên chúng ta, ban đầu ngươi biết khâm sai đại thần Lưu Dung lần này đến là nhằm vào ta, nay Càn Long đang nóng lòng muốn dồn ta vào chỗ chết, ta không có gì phải cử người đi cứu ông ta, tin cũng được, không tin cũng được, nay chúng ta bắt cóc khâm sai, triều dã chấn động, toàn quốc náo động, thượng đã đến miếu đường, xa đã đến biên thùy, tái ngoại, cục diện đã đến mức phức tạp vô cùng. Nay ta hi vọng ngươi lập tức quay về, theo sự sắp xếp trước đây của chúng ta mà làm, trước tiên hãy cử một đại diện đến nha môn ta, nay tổng đốc Lưỡng Giang Doãn Kế Thiện và thống lĩnh quân Lục Doanh đều đang chờ các ngươi, đến lúc đó sẽ theo sự bàn bạc trước đây của chúng ta để đàm phán với triều đình. Đối với việc ai đã cử người đi cứu Lưu Dung, đợi ta tra xét rõ ràng, rồi sẽ nghĩ cách nói cho các ngươi biết”
Bạch Thụy thấy Hòa Thân nói như dao chém đá, lại rất chân thành, không giống việc chơi trò mèo với mình lại nghĩ đến tình thế nguy hiểm hiện nay của Hòa Thân, nên tin tưởng không chút nghi ngờ, chắp tay nói: “ Vậy được, Hòa đại nhân, sau khi tôi quay về ngay lập tức sẽ đến nha môn tìm các ngươi đàm phán. Nghe nói lần này Càn Long lệnh cho ngài làm đại diện toàn quyền đến lúc đó chúng tôi hi vọng đại nhân có thể nói ra nói làm ra làm, chuyện vừa rồi, tại hạ đắc tội rồi” Nói cong bèn rời khỏi mật thất.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác Giả: Độc Cô Hắc Mã