Tô Khải Bằng nhận được kết quả điều tra, còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là đùng đùng tức giận cho người gọi cả hai mẹ con Tô Thẩm thị và Tô Minh Ngọc đến phòng hắn.
Hai mẹ con nàng vẫn còn bị cấm túc, kế hoạch bên ngoài đã thực hiện đến đâu rồi, có thành công hay không bọn họ cũng không biết được, chỉ biết Tô Nhu Linh không về phủ thì hẳn là đã có chuyện xảy ra.
Nay bị Tô Khải Bằng gọi, bọn họ đều ôm tâm tình thấp thỏm đi đến gặp hắn.
Lúc Tô Minh Ngọc đến, vừa vặn thấy nương mình bị Tô Khải Bằng chỉ thẳng mặt phẫn nộ quát, "Ta vẫn luôn cho rằng, dù ngươi không thể xem Linh Nhi như con ruột, dù ngươi thiên vị Tô Minh Ngọc, dù ngươi bạc đãi Linh Nhi, thì ít nhất ngươi cũng sẽ không thương hại đến tính mạng của nàng! Cuối cùng thì sao?!"
Thấy Tô Minh Ngọc hốt hoảng chạy đến, Tô Khải Bằng liền chỉ luôn sang nàng mắng, "Cuối cùng, hai mẹ con ngươi lại dám thông đồng với nhau, hãm hại Linh Nhi! Một người là chính thê của ta, một người là nữ nhi của ta, vậy mà lại muốn giết chết một nữ nhi khác của ta!!!"
Ngay tức khắc, Tô Minh Ngọc tưởng như bản thân đã rớt vào trong hầm băng, toàn thân lạnh ngắt, cả khuôn mặt đều trắng bệch không còn sắc máu.
Nàng sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay Tô Thẩm thị, nhưng nàng ta lúc này cũng đang hoảng loạn không kém, chút ít đau đớn này không thể khiến nàng ta chú ý đến.
Sao hắn lại biết được?! Mặc dù các nàng không làm đến vạn vô nhất thất, nhưng sao hắn có thể tra ra nhanh đến vậy được chứ?!
Các nàng đương nhiên không thể ngờ rằng, sau khi chuyện xảy ra, vì Tô Nhu Linh không hề bị thương nên Hiên Viên Hạo Quân cũng không bị rối loạn. Ngay khi nhận được kết quả trong con ngựa không có độc tố, theo lẽ thường, bọn họ sẽ chuyển sự nghi ngờ sang những thứ khác như nơi Tô Nhu Linh đã cưỡi ngựa, y phục của nàng, thức ăn nước uống, hoặc là trà súc miệng và khăn tay nàng đã dùng để lau tay sau khi ăn xong. Mà những thứ này, theo lẽ thường sau khi bị sử dụng qua đều sẽ bị người đem đi tẩy rửa hoặc đổ bỏ, nếu muốn tra sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nhưng lúc đó Chu thái y vì đảm bảo bản thân không nói sai, nên thay vì nói con ngựa không trúng độc, hắn lại nói không phát hiện ra độc trong con ngựa. Mà Tô Nhu Linh lại nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết cổ đại bản thân đã từng đọc, liền nghĩ đến phương án độc dược được kết hợp từ hai dược liệu khác nhau.
Bọn họ bỏ qua các bước không cần thiết, ngay từ lúc đầu đã đi đúng hướng, không quá một ngày đã xác định được cần phải tìm La Chi Hoa. Lúc này thời gian chưa đủ dài, La Chi Hoa còn sót lại vẫn chưa kịp bị gió xóa đi, ngọn nguồn kế hoạch của hai mẹ con Tô Minh Ngọc liền bị phát hiện.
Tô Khải Bằng nhìn sắc mặt hai người cũng đủ để rõ thật sự là do các nàng làm, nhất thời liền cảm thấy vừa phẫn nộ lại vừa mệt mỏi.
"Ta lúc trước đã nói, chuyện các ngươi từng làm ta đều đã biết, bao gồm ngày thường các ngươi đối xử với Linh Nhi thế nào, dạy dỗ nàng ra sao. Ta cho rằng, cấm túc các ngươi sẽ giúp các ngươi thanh tỉnh lại, hoặc cùng lắm thì cũng có thể hạn chế các ngươi gây chuyện. Không ngờ cuối cùng, các ngươi lại vẫn chứng nào tật nấy, không biết hối cải, thậm chí lần này còn quá đáng hơn, trực tiếp muốn mạng nàng."
Thấy thái độ của hắn không ổn, Tô Thẩm thị và Tô Minh Ngọc cực kỳ hoảng sợ. Tô Thẩm thị vội quỳ đến trước mặt hắn, nắm lấy vạt áo hắn nức nở nói, "Lão gia, không có, thiếp là bị oan. Thiếp thật sự bị oan! Lão gia, ngài tin thiếp thân đi, thiếp thân sao có thể độc ác như vậy được chứ. Linh Nhi dù gì cũng là con của ngài, thiếp thân sao có thể hại tính mạng nàng được?"
Tô Minh Ngọc cũng vội vàng nói, "Đúng vậy, cha, người phải tin chúng ta a! Tô Nhu Linh dù thế nào cũng là muội muội của ta, nữ nhi sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
Đối với Tô Minh Ngọc đến lúc này vẫn không chịu hối cải thừa nhận, Tô Khải Bằng đến nhìn cũng không muốn nhìn nữa, dứt khoát cho người mang nàng về.
Cách hành xử này của hắn có chút khác so với ngày thường, không mắng không chửi, cũng chưa đưa ra hình phạt, chỉ nói một câu rồi lại cho lui, khiến các nàng bỗng có cảm giác bất an.
"Lão gia..." Chỉ còn lại mình nàng, Tô Thẩm thị không khỏi thấp thỏm, dè dặt gọi.
Tô Khải Bằng bước sang một bên, giật vạt áo ra khỏi tay nàng, nhàn nhạt nói, "Thẩm Nhiễm, ta cho ngươi một tờ hưu thư, ngươi trở về Thẩm gia đi thôi."
"Lão gia?! Ngài tưởng hưu ta?!!" Tô Thẩm thị kinh hoảng, trợn tròn hai mắt hét lớn, "Không được! Lão gia, sao ngài có thể làm như thế được!! Ngài không thể hưu ta!! Ta không về! Ta tuyệt đối không về!!"
"Ngươi vì ghen tị mà không thể bao dung Linh Nhi, muốn hại tính mạng nàng, phạm vào thất xuất chi điều, ta vì cớ gì không thể hưu ngươi?"
"Không thể được!!! Tô Khải Bằng, ngươi đừng quên, ca ca ta chính là Trấn Quốc tướng quân!! Ngươi không thể hưu ta!! Bao năm qua ta gả cho ngươi, vì ngươi làm biết bao nhiêu chuyện, không có công lao cũng có khổ lao!! Ngươi không thể hưu ta!!!" Tô Thẩm thị thương tâm phẫn nộ gào lên.
Nhớ đến hơn chục năm qua chung sống với nàng, nhớ đến trên dưới trong ngoài Tô gia được nàng quản lý ngăn nắp chỉn chu mấy năm qua, Tô Khải Bằng không khỏi có tia do dự.
Nhưng sau đó, hắn lại nhớ đến lời cảnh cáo đi kèm kết quả điều tra Hiên Viên Hạo Quân gửi cho hắn, một chút do dự này tức khắc tan biến.
Nếu Hiên Viên Hạo Quân không vừa ý với cách hắn xử lý chuyện này, hắn nhất định sẽ nhúng tay. Đến lúc đó, kết quả sẽ thành bộ dáng gì hắn cũng không dám tưởng tượng.
Huống chi...
Linh Nhi chính là con gái của hắn và nàng a...
Không bảo vệ tốt nàng là hắn sai, hiện tại biết được ai là thủ phạm, nếu hắn còn không thể thay Linh Nhi trả thù, trăm năm sau hắn còn mặt mũi nào để gặp nàng chứ...
Lòng đã quyết, Tô Khải Bằng gọi hạ nhân vào đem Tô Thẩm thị về.
"Tô Khải Bằng!!! Ngươi không thể đối với ta như vậy!! Ngươi không quan tâm đến ta, vậy còn Ngọc Nhi thì sao?! Nàng đã đến tuổi cưới gả, nếu bây giờ ngươi hưu ta, nàng làm sao còn mặt mũi gả người!!!"
Tô Khải Bằng sững lại trong chốc lát, sau đó tức giận nói, "Ngươi còn dám nhắc đến?! Nhờ công ngươi dạy dỗ, nàng mới biến thành như hiện tại. Thanh danh nàng bây giờ đã đủ xấu rồi, thêm ngươi cũng không tệ hơn bao nhiêu!!!"
Hắn quay sang nhìn hạ nhân, "Còn không đem nàng đi?!!"
"Vâng vâng lão gia!" Bọn hạ nhân sợ hãi, vội vâng dạ kéo nàng rời đi.
Ngày hôm sau, Thẩm thị bị Tô Khải Bằng cho người đưa trở về Thẩm gia, đi cùng nàng là toàn bộ của hồi môn, cùng với một tờ hưu thư.
Thẩm lão phu nhân biết chuyện này có liên quan đến Thụy Vương phủ, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc dù tâm quặn đau, mặt cũng đau rát khi thấy nữ nhi đã chừng này tuổi còn bị nhà chồng bỏ, nhưng nàng còn có thể làm gì chứ?
Tô Minh Ngọc khi biết được Tô Khải Bằng vậy mà lại hưu bỏ nương nàng, nàng kinh ngạc trợn trừng mắt, bên tai đầy tiếng ù ù hỗn loạn không nghe ra được gì, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết sững người đứng như trời trồng, dọa bọn hạ nhân một trận.
Sau đó, nàng làm ầm lên, đòi gặp mặt Tô Khải Bằng để hỏi cho rõ. Nhưng nha hoàn hầu hạ xung quanh nàng đã bị hắn đổi một lượt, hiện tại những người này đều lấy lời Tô Khải Bằng làm đầu, đối với nàng làm mình làm mẩy đều mặc kệ, chỉ cần không để nàng tự tổn thương bản thân là được.
Tô Minh Ngọc gào thét một hồi, dần nhận ra hiện tại mọi thứ đều đã khác, nhất thời như rơi vào vực sâu, trong mắt mất đi ánh sáng, uể oải mà vô hồn ngồi thừ người ở trong phòng.
*
Chuyện đã giải quyết xong, dưới mấy lần ngầm nhắc nhở của Tô Khải Bằng, Hiên Viên Hạo Quân chỉ đành thả Tô Nhu Linh trở về Tô phủ.
Lúc này đã bắt đầu vào đông, khí trời trở lạnh, y phục mặc trên người cũng dày hơn, không quá thuận tiện cho việc cưỡi ngựa nữa nên Tô Nhu Linh chỉ có thể ở nhà.
Lúc đầu nàng còn cho rằng Hiên Viên Hạo Quân chơi xấu, lấy cớ để không dạy nàng cưỡi ngựa nữa, mãi đến khi hắn bất đắc dĩ hứa hẹn sang xuân sẽ dạy nàng, nàng mới tạm thời tin tưởng.
Nhưng mà nàng lại không biết, sang xuân rồi hắn vẫn sẽ không dạy nàng, không phải là vì hắn cố tình thất hứa, mà là có nguyên nhân khác. Nguyên nhân này, đợi đến lúc đó lại nói sau.
Không còn học cưỡi ngựa nữa, thời tiết lại lạnh Tô Nhu Linh cũng lười ra ngoài, bèn ở lì trong phủ tự mình giải trí, hoặc là nâng cao khả năng chơi đàn, hoặc là rèn luyện khả năng viết chữ bằng bút lông.
Tô Khải Bằng vì cảm thấy áy náy và hổ thẹn với Tô Nhu Linh, từ sau khi hưu bỏ Tô Thẩm thị, hắn bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nàng. Mỗi khi rảnh rỗi hắn sẽ qua viện của nàng bồi nàng chơi cờ. Đương nhiên, đây là do Tô Nhu Linh tự đề nghị, nàng rõ ràng đầy một đầu tri thức về cờ, vậy mà lại không biết vận dụng, nàng thật ra ức chế lắm chứ.
Tài chơi cờ của Tô Khải Bằng khá tốt, mỗi khi chơi cờ đều nhường nàng, nhường ở đây không phải là để nàng thắng, mà là cố tình điều chỉnh khả năng của mình xuống ngang với nàng. Nhờ vậy mà mỗi ván cờ bọn họ đều chơi rất lâu, mà Tô Nhu Linh cũng tiến bộ rất nhanh.
Thật ra nàng cảm thấy, đợi đến khi tỉnh lại, có thể bản thân đã biến thành một người thập toàn thập mỹ không chuyện gì không biết làm.
Mới qua ba thế giới, nàng đã học được võ, biết sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau, biết cưỡi ngựa, biết chơi đàn tranh, biết chơi cờ vây, biết viết bút lông, cũng biết đóng kịch, không biết sau này nàng còn học thêm được cái gì.