Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh đều là người thông minh, lập tức hiểu được ý hắn.
Con ngựa đó nàng đã cưỡi mấy tuần qua, đừng nói tính tình ngày thường vô cùng dịu ngoan, nàng cưỡi nó lâu như vậy cũng có thể coi như đã thân thuộc với nó, nó sẽ không thể tự dưng nổi điên lên được.
Nhưng thái y lại không kiểm tra ra được độc trong người nó…
Tô Nhu Linh đột nhiên nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết mình từng đọc, một ý tưởng liền xẹt qua trong đầu nàng.
“Có loại dược liệu nào, tách riêng thì không có việc gì, nhưng khi kết hợp chung với nhau thì sẽ tạo ra độc tố, có thể khiến ngựa nổi điên không?”
Thái y hơi sững người giây lát, sau đó hai mắt sáng lên, vội vàng đáp, “Đúng là có! Là thần thiếu suy xét. Đa tạ Vương phi nhắc nhở!”
Hiên Viên Hạo Quân lập tức nói, “Ngươi lấy thêm mẫu từ con ngựa bổn vương cưỡi, sau đó đối chiếu với con ngựa của nàng xem có gì khác nhau không.”
“Thần đã biết. Vương gia, Vương phi, thần xin phép lui trước.”
Thấy thái y không chờ nổi nữa, Hiên Viên Hạo Quân liền không giữ hắn lại, gật đầu cho hắn đi.
Hắn đã gợi ý đến như vậy, hắn ta hẳn nên biết phải làm thế nào.
*
Lần này đã có hướng đi, tốc độ kiểm tra của thái y càng thêm nhanh, qua một buổi tối thức đêm, sáng hôm sau, hắn hào hứng mang theo kết quả chạy tới tìm bọn họ.
“Vương gia, thần đã tìm ra được! Con ngựa của Vương phi đã từng ăn qua một loại dược liệu tên là Phong Thảo. Phong Thảo này, chỉ có duy nhất kết hợp với La Chi Hoa mới có thể tạo ra độc tố khiến đối phương sinh ra ảo giác, tâm thần không yên.”
“Cho nên, ngươi là khẳng định, con ngựa vì bị hạ Phong Thảo, sau lại trúng thêm La Chi Hoa, mới trở nên điên cuồng không nghe mệnh lệnh?” Hiên Viên Hạo Quân hỏi.
Thái y ban đầu cho rằng sau khi báo cáo xong, Thụy Vương gia sẽ sai hắn đi tìm nơi bị hạ La Chi Hoa, không ngờ hắn lại hỏi câu này, nhất thời ngẩn người. Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại hai giây, hắn trả lời, “Ngoài Phong Thảo ra, thần cũng chưa tìm được thêm thứ gì khác biệt giữa hai con ngựa. Mà có thể khiến con ngựa phát cuồng, lại phải kết hợp cùng với Phong Thảo thì chỉ có La Chi Hoa.”
Tô Nhu Linh nghe hắn nói, khẽ cười hai tiếng.
Quả là thái y có khác, nói chuyện luôn chừa đường sống cho mình.
Đừng thấy hắn nói chắc chắn như vậy liền cho rằng hắn khẳng định là do Phong Thảo và La Chi Hoa gây ra. Ngay từ đầu hắn đã nói, ngoài Phong Thảo hắn cũng chưa tìm ra loại dược liệu nào khác.
Lỡ mà sai, hắn liền có thể nói, là chưa tìm ra a.
Hiên Viên Hạo Quân cũng không làm khó hắn, hỏi, “Hai loại dược liệu này có đặc điểm gì?”
Thái y làm việc cho hắn đã lâu, cũng hiểu rõ tính tình hắn, lập tức nói những gì hắn muốn biết, “Hai loại này rất bình thường, Phong Thảo ngày thường không có công dụng gì, phần lớn bị xem là cỏ dại, còn La Chi Hoa thì có mùi rất nồng, tuy không tính là thơm nhưng cũng không thối.”
“Mùi rất nồng?” Tô Nhu Linh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, cho dù chỉ có một bông, lại cách xa một hai mét vẫn có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hương của nó. Nếu đã bị điều chế qua, mùi hương của nó sẽ càng nồng.”
Nghe hắn nói như vậy, Tô Nhu Linh bỗng có cảm giác ngờ ngợ, hôm qua trước lúc con ngựa phát điên, nàng dường như có ngửi thấy một mùi hương.
Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng hơi nhíu mày trầm tư, ôn hòa hỏi, “Sao vậy? Nàng nhớ ra được gì sao?”
Tô Nhu Linh nhìn hắn, do dự nói, “Hình như ngay trước khi con ngựa phát điên, ta có ngửi thấy một mùi thơm, nhưng ta không dám chắc chắn, sợ đó chỉ là ảo giác.”
“Không sao, kiểm tra một chút cũng không có việc gì,” Hiên Viên Hạo Quân mỉm cười sờ đầu nàng, sau đó gọi Phi Nhật, “Ngươi mang theo Chu thái y đến trại chăn ngựa kiểm tra lại một lần nữa tuyến đường hôm qua chúng ta cưỡi ngựa.”
Tuy rằng hôm qua thẩm tra một lần không tìm ra được điểm gì khả nghi, Phi Nhật vẫn phong tỏa trại chăn ngựa, người làm trong đó đều bị nhốt ở một nơi, không cho phép tự tiện hành động, nên lúc này hắn cũng không sợ đã có người kịp thời xóa dấu vết.
Sợ là sợ, qua một ngày, dược liệu đã bị gió thổi đi, bây giờ đi tìm khó mà tìm ra được.
Nhưng cuối cùng, ông trời xem ra vẫn là đứng bên phía bọn họ. Dùng nguyên một buổi sáng tỉ mỉ tra xét, rốt cuộc tìm ra được ở một bãi cỏ có dấu tích của bột phấn La Chi Hoa.
La Chi Hoa tuy mùi rất nồng nhưng hương thơm của nó không phải ai cũng thích, rất ít người dùng nó để chế tạo hương liệu. Hai loại dược liệu này, ngày thường ở trong mắt mọi người chính là hoa dại cỏ dại, tập tính sinh sống lại trái ngược nhau nên bình thường sẽ không có ai hay con vật nào vô tình ăn nhầm dẫn đến trúng độc.
Hiện tại ở trong trại chăn ngựa lại tìm được cả hai, La Chi Hoa còn bị xử lý qua để kích thích mùi hương, lại chỉ có con ngựa Tô Nhu Linh cưỡi là ăn qua Phong Thảo, chính là minh chứng rõ ràng cho việc có kẻ đứng sau dựng lên một màn này.
Có lẽ do La Chi Hoa có mùi quá nồng, bọn chúng vì sợ bị phát hiện nên không dám hạ La Chi Hoa lên các vật dụng mà Tô Nhu Linh sẽ tiếp xúc, cũng dẫn đến sau khi tai nạn xảy ra, bọn chúng không kịp xử lý dấu tích của La Chi Hoa, lúc này lại có lợi cho bọn họ trong việc tìm manh mối.
Sau khi tìm ra được La Chi Hoa, Phi Nhật sai người đưa thái y hồi phủ, bản thân thì ở lại tra khảo đám người trong trại chăn ngựa lần nữa.
Lần này đã có bằng chứng, hắn cũng không e ngại gì nữa, trực tiếp dùng biện pháp mạnh trong lúc tra khảo để ép bọn họ mở miệng.
Do mấy tuần qua, Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh ngày nào cũng đến đây cưỡi ngựa nên trại chăn ngựa đã từ chối đón tiếp những người khác, chỉ độc phục vụ hai người. Lại vì thân phận địa vị của hai người mà chủ quản trang trại cực kỳ căng thẳng và khẩn trương, siết chặt quản lý và người làm.
Cũng vì vậy mà người có thể tiếp xúc đến ngựa Tô Nhu Linh chuyên cưỡi không nhiều, chỉ có người cho ngựa ăn, người chăm sóc ngựa, và người dọn vệ sinh chuồng ngựa.
Phạm vi được thu hẹp, cộng thêm tài tra khảo của Phi Nhật, rất nhanh đã tìm ra được thủ phạm.
Là người phụ trách dọn vệ sinh chuồng ngựa.
Hắn ta ban đầu tính toán đợi khi chuyện xảy ra, nhân lúc hỗn loạn sẽ lén lút bỏ trốn. Không ngờ, vừa có chuyện, điều đầu tiên Phi Nhật làm không phải là đuổi theo Thụy Vương gia, mà là phân phó thị vệ phong tỏa trại chăn ngựa!
Hắn bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt nhất, sau đó tất cả mọi người trong trại đều bị nhìn đến gắt gao, đừng nói là bỏ trốn, hắn muốn tự sát cũng không được!
Vì mỗi phòng đều sẽ có vài người ở, mà Phi Nhật lại nói, nếu trong phòng nào đột nhiên có người mất mạng, những người còn lại sẽ bị coi như là đồng phạm, lập tức xử tội. Bọn họ không muốn bị xử oan, chỉ có thể cảnh giác mà nhìn chằm chằm những người khác.
Dưới sự canh chừng gắt gao của cả thị vệ và người cùng phòng, chỉ cần hắn có thái độ không đúng thôi là cũng sẽ bị nghi ngờ, hắn còn có thể làm gì nữa chứ?
Thu được đầy đủ thông tin, Phi Nhật trở về Vương phủ, báo cáo với Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh.
Lúc nghe hắn nói, tên sai vặt kia có quan hệ sâu xa với Thẩm gia, nói thật, Tô Nhu Linh không hề cảm thấy bất ngờ.
Thậm chí, cả nàng và Hiên Viên Hạo Quân đều tự động bỏ qua Tướng quân phủ, mà nghĩ ngay đến hai mẹ con Tô Thẩm thị và Tô Minh Ngọc.
Tuy Tô Nhu Linh có hiềm khích với Thẩm Yên Nhiên, nhưng cũng chỉ là đấu khẩu, lần cuối cùng tuy rằng có chút nghiêm trọng nhưng tính cách của nàng thực chất lại là hào sảng thẳng thắn. Nàng ta ghét Tô Nhu Linh là vì thấy nàng quá nhát gan yếu đuối, không có phong phạm của tiểu thư quan gia, không xứng với Hiên Viên Hạo Quân.
Nhưng Thẩm Yên Nhiên dù thế nào cũng sẽ không đến mức muốn lấy tính mạng Tô Nhu Linh.
Tô Minh Ngọc thì ngược lại, sự hiện diện của Tô Nhu Linh luôn là cái gai trong mắt, cái dằm trong tim hai mẹ con nàng. Nàng ta đã nhận định chuyện tin đồn là do Tô Nhu Linh làm ra, Tô Nhu Linh lại còn để Hạ Phong nói lời như vậy với nàng ta, Tô Minh Ngọc đã sớm hận chết nàng.
Có được kết quả, Hiên Viên Hạo Quân cũng không vội đi tìm Tô Khải Bằng mà đưa một phần đến Tướng quân phủ. Trấn Quốc tướng quân hiện đang ở biên cảnh, người làm chủ trong nhà ngoài chính thê của hắn thì cũng chỉ còn nương hắn mà thôi.
Lúc nhận được thư tín từ Thụy Vương phủ, Thẩm phu nhân cực kỳ nghi hoặc, mở ra xem, đến khi đọc xong thì sắc mặt nàng cũng biến tái, vội vàng chạy đi tìm bà bà.
Lão phu nhân xem xong, sắc mặt so nàng còn tệ hơn vài phần, vừa tức vừa phẫn lại vừa sợ.
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc lão phu nhân không thể không vì Tướng quân phủ mà cắn răng từ bỏ nữ nhi của mình, bảo Thẩm phu nhân đi trả lời lại, chỉ có một câu.
Mọi chuyện, trên dưới Tướng quân phủ đều không hay biết gì, cầu mong Thụy Vương gia tra xét rõ ràng, trả lại trong sạch cho Thẩm gia.
Hiên Viên Hạo Quân nhận được lời đáp, không chút nào ngạc nhiên, lúc này mới bảo Phi Nhật đem báo cáo thẩm tra được cùng với thái độ của Thẩm gia đưa sang cho Tô Khải Bằng.
Lần trước Thẩm Yên Nhiên ăn nói không cẩn thận đã bị Hoàng đế ghim một lần, hiện tại lại xảy ra chuyện này, bọn họ đương nhiên không dám có liên hệ, dù biết nữ nhi chắc chắn sẽ gặp chuyện, Thẩm lão phu nhân cũng chỉ có thể vì đại cục mà hành xử như vậy.